Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả những thần thái ngày xưa nên có, bất kể là lạnh lùng, kiêu ngạo, khinh miệt, hờ hững hay là yêu thương, nồng nhiệt, khao khát, giờ phút này tất cả đều đã biến mất không còn gì nữa.

 

Cổ họng Thẩm Mộ Khanh nghẹn lại, một cảm giác chua xót đau đớn hơn cả nỗi khổ sở của những ngày qua xông thẳng lên đầu cô.

 

Cô cứ thế ôm lấy khuôn mặt anh, cứng đờ quay đầu nhìn về phía Bach, Rắn Đuôi Chuông, Hồn Ma, Gấu Bắc Cực và tất cả những người có mặt ở đó.

 

Trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ nặng nề, hoàn toàn không có sự nhẹ nhõm sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về trang viên.

 

Thẩm Mộ Khanh quay đi, lại nhìn vào đôi mắt giống như mặt hồ yên ả ở đối diện, gian nan nuốt nước bọt, giọng run run mở miệng:

 

"Anh... mắt anh?"

 

Fred lại đưa tay lên, dựa vào cảm giác che đi đôi mắt hạnh phủ đầy tia máu của Thẩm Mộ Khanh, khẽ thở dài:

 

"Xin lỗi cô bé, mọi việc vượt ngoài dự tính của anh, anh đã không giữ được lời hứa với em trước khi lên đường."

 

Tầm nhìn đột nhiên rơi vào bóng tối, hàng mi như cánh bướm của Thẩm Mộ Khanh ướt đẫm nước mắt, nhẹ nhàng lướt qua chiếc găng tay trắng của anh.

 

Đột nhiên, Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm thấy sợi dây đang căng ra trong đầu đột nhiên đứt lìa.

 

Hoa mắt chóng mặt, ù tai, cơ thể mềm nhũn, cô mất đi ý thức, ngã xuống.

 

Fred cảm nhận được tất cả, vội vàng đưa tay ra ôm lấy Thẩm Mộ Khanh vào lòng, ôm chặt cô.

 

Ánh mắt trống rỗng nhìn về khoảng không phía trước, hét lên.

 

Giọng nói phóng to, mang theo vẻ lo lắng rõ ràng:

 

"Charlotte!"

 

Charlotte và Medusa đứng ở cửa cùng lúc chạy về phía hai người.

 

Trước khi Thẩm Mộ Khanh mất ý thức, trong lòng cô chỉ nghĩ đến một điều.

 

Hóa ra cô không chỉ sợ chết.

 

Cô còn sợ Fred gặp chuyện.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, cô vẫn ở trong phòng ngủ.

 

Nhìn lên trần nhà quen thuộc mà ngày nào mình cũng nhìn thấy, đầu tiên cô ngẩn ra một lúc, sau đó vội vàng đưa tay lần tìm bên cạnh nhưng lại phát hiện trên chiếc giường lớn này vẫn chỉ có mình cô.

 

Lần này Thẩm Mộ Khanh đã hoàn toàn không biết phải làm sao, ngồi ngây ngốc trên giường, không ngừng nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trước khi cô ngất xỉu.

 

Nếu không phải tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, cô còn tưởng rằng chuyện Fred trở về chỉ là một giấc mơ.

 

"Charlotte, vào đi."

 

Tiếng gõ cửa dồn dập khiến cô nhíu mày, Thẩm Mộ Khanh thu tay về từ chỗ trống trên giường, nói vọng về phía cửa.

 

Cửa mở ra, Charlotte luôn nghiêm túc ân cần lúc này lại đang thở hổn hển.

 

Tay đặt lên tay nắm cửa, cúi người ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộ Khanh với khuôn mặt trắng bệch.

 

"Thưa cô, cô mau đi xem ngài Fred bị sốt, cứ gọi tên cô mãi."

 

Tất cả đều không phải là mơ!!!

 

"Ở đâu?!" Thẩm Mộ Khanh cố gắng chịu đựng thân thể khó chịu, vén chăn lên, ngay cả giày cũng không đi, cứ thế mặc mỗi bộ quần áo ngủ lao ra khỏi phòng.

 

Đập vào mắt chính là Rắn Đuôi Chuông cũng đang đi về phía mình.

 

"Rắn Đuôi Chuông!" Thẩm Mộ Khanh lớn tiếng gọi, cắn răng cố nén nước mắt, ép bản thân mình không được run rẩy: "Fred Keith đâu? Tại sao lại như thế này?"

 

Trên mặt Rắn Đuôi Chuông không còn lớp trang điểm tinh tế như thường ngày, đôi môi nhợt nhạt, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

 

Sau khi nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh, cô ấy đỡ tấm lưng yếu ớt của cô, dẫn cô lên tầng ba:

 

"Chuyện này rất khó nói, đợi ngài Fred ổn định lại, tôi sẽ kể cho cô nghe."

 

Đi được nửa đường, nhìn thấy nước mắt không kìm được mà trào ra của Thẩm Mộ Khanh, Rắn Đuôi Chuông dừng bước.

 

Hai tay cô ấy nắm chặt bả vai cô: "Tôi đảm bảo, tất cả những gì cô muốn biết tôi sẽ kể cho cô nghe hết nhưng tôi nghĩ điều mà ngài Fred muốn nhìn thấy sau khi tỉnh dậy không phải là bộ dạng hiện tại của cô."

 

Mắt Thẩm Mộ Khanh hơi chuyển động, lúc Rắn Đuôi Chuông thu tay về, cô vội vã đưa hai cánh tay nhỏ bé lên lau loạn nước mắt trên mặt.

 

Xong xuôi, khóe môi cô co quắp, còn cố nở một nụ cười khó coi với Rắn Đuôi Chuông.

 

Không muốn nghĩ thêm gì nữa, Rắn Đuôi Chuông giơ tay lên xoa đầu cô, lúc này hai người mới cùng nhau lên tầng ba.

 

Trên tầng ba không có quá nhiều người nhưng cũng tuyệt đối không tính là ít.

 

Vừa mới bước lên tầng, Thẩm Mộ Khanh đã ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc.

 

Không cần nghĩ cũng biết mùi máu này đến từ đâu, trái tim như bị một bàn tay bóp nghẹt, Thẩm Mộ Khanh cất bước đi về phía trước.

 

Cô vừa mới xuất hiện, mọi người trên tầng ba đều đồng loạt nhìn về phía cô.

 

Nếu là trước đây, Thẩm Mộ Khanh chắc chắn sẽ xấu hổ cúi đầu xuống nhưng giờ phút này cô không hề xấu hổ chút nào.

 

Mọi người lùi lại tránh đường cho Thẩm Mộ Khanh, cô sải bước đi đến.

 

Trong một căn phòng rộng có một chiếc giường lớn, xung quanh đặt rất nhiều dụng cụ y tế, bao gồm đủ loại nước thuốc.

 

Người nằm trên chiếc giường lớn đó chính là Fred Keith mà Thẩm Mộ Khanh đã chờ đợi bấy lâu.

 

Bác sĩ trong phòng đầu tiên là gật đầu với Thẩm Mộ Khanh, sau đó quay sang nói với Bach đi cùng cô: "Vết thương lại bắt đầu mưng mủ, đã xử lý xong."

 

"Bao lâu thì anh ấy mới tỉnh lại?" Không đợi Bach lên tiếng, Thẩm Mộ Khanh từ khi vào phòng vẫn dán mắt vào Fred đột nhiên lên tiếng: "Làm sao mới có thể tỉnh lại?"

 

Bác sĩ nhìn thấy vẻ thất thần lúc này của cô, chậm rãi lắc đầu: "Sau khi bị thương, ngài Fred hoàn toàn không có điều kiện tốt để dưỡng bệnh, tôi đã làm tất cả những gì có thể, còn khi nào ngài ấy tỉnh lại, chuyện này nằm ngoài khả năng của tôi."

 

Dường như cảm thấy có lỗi, bác sĩ cúi chào Thẩm Mộ Khanh sau đó rời khỏi phòng.

 

Nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt trên giường, nước mắt Thẩm Mộ Khanh không ngừng rơi.

 

Cô muốn tiến lại gần nhưng bước chân như nặng ngàn cân.

 

"Cô Khanh, cô qua đó đi, ngài ấy cần cô." Bach đứng phía sau cô, vẻ mặt cũng nặng nề: "Ngài ấy vì muốn sớm được gặp lại cô nên đã từ chối đề nghị của chúng tôi, trở về Munich trước."

 

Bach không thấy vẻ mặt của Thẩm Mộ Khanh lúc này, chỉ nhìn thấy cơ thể yếu ớt đang cố gắng chống đỡ của cô.

 

Anh ấy cúi đầu chào, sau đó đóng cửa phòng lại, chỉ để lại Fred và Thẩm Mộ Khanh bên trong.

 

Thẩm Mộ Khanh không biết mình đã đi đến gần như thế nào, nhìn băng vải quấn trên vai anh, Thẩm Mộ Khanh không nhịn được đưa tay ra muốn chạm vào.

 

Nhưng lúc sắp chạm đến, ngón tay nhỏ nhắn của cô lại đột nhiên rụt về.

 

Cô sợ anh đau.

 

Thẩm Mộ Khanh ngồi xuống, đầu tiên là cẩn thận quan sát gương mặt Fred rồi mới đau lòng nhỏ giọng bật khóc nức nở.

 

Ba mẹ, người thân cận nhất với mình lần lượt qua đời, cô tưởng rằng đó là lần cuối cùng trong đời mình phải trải qua sinh ly tử biệt.

 

Nhưng giờ phút này nhìn Fred không chút sức sống, nỗi đau trong lòng không hề nhỏ hơn khi ấy.

 

"Khanh Khanh."

 

Cô còn nhớ vào một buổi chiều tĩnh lặng nọ, anh khẽ gọi nhũ danh thân mật nhất của cô bằng tiếng Trung.

 

Mọi thứ đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng gọi dịu dàng đầy tình cảm của anh là rõ ràng.

 

Thẩm Mộ Khanh đột nhiên cảm thấy mình thật xấu xa.

 

Tại sao phải đợi đến khi anh đứng trên bờ vực sinh tử mới có thể đối diện với tình yêu nồng nhiệt của anh.

 

Cô hít mũi, lấy tay che miệng, ngăn tiếng khóc sắp bật ra khỏi khóe miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK