Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Mộ Khanh chỉ nghe được sợi dây căng cứng trong đầu đã hoàn toàn đứt đoạn, một cảm giác tê dại tột độ ập đến.

 

Cảm giác ngứa ngáy từ đáy lòng tỏa ra khiến Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ có thể không ngừng tìm kiếm nguồn nước trên cơ thể.

 

“Hức…” Những tiếng nức nở ngắt quãng vang lên, Thẩm Mộ Khanh cuối cùng đã bị đánh bại trước. Cô dùng chút sức lực và lý trí cuối cùng để ép mình mở mắt.

 

Người đàn ông trước mặt thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, mái tóc vàng óng ướt đẫm mồ hôi, những sợi tóc rối bù còn vương trên trán. Thậm chí, còn có từng giọt nước nhỏ rơi xuống.

 

Đôi mắt xanh biếc chất chứa đầy dục vọng, để lộ vẻ u ám, đen tối, vừa sâu thẳm lại vừa quyến rũ.

 

Hóa ra trong hoàn cảnh này, người mê hoặc lòng người không chỉ có một mình Thẩm Mộ Khanh.

 

Mà còn có Fred Keith.

 

“Em muốn anh, Fred Keith. Chỉ muốn anh.”

 

Thiếu nữ thốt lên, trong tích tắc, một hơi thở nặng nề hung hăng áp sát cô.

 

Hàm dưới của cô bị bóp, đầu ngón tay dễ dàng khống chế cô, sự kiên nhẫn vốn có hoàn toàn sụp đổ.

 

Fred giống như một người khát nước hàng vạn năm, bỗng nhiên tìm được nguồn nước cho riêng mình.

 

Những chiếc hôn ngắn dày đặc liên tục rơi xuống một rồi không chỉ là nhẹ nhàng lướt qua nữa mà nó đã biến thành một cơn bão mạnh mẽ cướp đoạt.

 

Đôi bàn tay yếu ớt không xương đó chủ động vòng qua cổ anh, tự kéo mình lại gần.

 

Hành động này khiến người đàn ông đang phóng túng cứng đờ, nụ hôn ngay sau đó càng mang theo vài phần mãnh liệt.

 

Kiềm chế lâu như vậy, Fred Keith đột nhiên mở mắt ra, giữa mùi thơm không ngừng tỏa ra từ hơi nóng nhìn về phía Thẩm Mộ Khanh.

 

Ánh mắt anh vừa điên cuồng lại đầy yêu thương.

 

Đôi môi hé ra, bàn tay to lớn của anh không ngừng di chuyển xuống, giọng nói của Fred trầm thấp vô cùng, cứ như được ngâm trong rượu ngon nồng đậm nhiều năm.

 

Khóe miệng khẽ nhếch lên, nỉ non, lặp đi lặp lại tên cô, giọng điệu và vẻ mặt cũng để lộ sự vội vàng.

 

Theo sự trầm mê và chủ động của cô, Fred luôn luôn nắm quyền kiểm soát nhưng đêm nay lại có được một kiểu say đắm cực độ khác.

 

Mãi đến khi trời vừa sáng, anh mới ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, xoay người để cô nằm trên người mình ngủ ngon lành.

 

Má cô áp vào ngực anh, làn da trắng nõn bị đè ép, cái miệng nhỏ bất giác bĩu ra.

 

Fred vô thức đưa tay ra mò mẫm trên chiếc tủ cạnh giường.

 

Nhưng anh vừa mở tủ, khi vừa chạm vào hộp thuốc lá Treasurer thì đột nhiên anh khựng lại.

 

Đôi mắt xanh thẳm của anh hơi cụp xuống, nghe tiếng thở đều đều của thiếu nữ đang ngủ ngon lành, trái tim anh chợt mềm nhũn.

 

Anh đẩy tủ, rút tay lại, ôm lấy cô gái đang nằm trên người mình, thở một hơi dài rồi nhắm đôi mắt xanh quyến rũ lại.

 

Điếu thuốc sau khi làm chuyện này, còn lâu mới có thể làm anh vui vẻ hơn cô gái đang  ôm anh.

 

Nhắm mắt lại, trong tâm trí Fred bỗng dưng xuất hiện một phiên bản nhỏ hơn của Thẩm Mộ Khanh.

 

Con bé được Thẩm Mộ Khanh dẫn đi, bất ngờ cả hai người cùng quay người lại, hai đôi mắt hạnh tròn xoe một to một nhỏ nhìn về phía anh, lộ ra nụ cười cực kỳ thoải mái.

 

Khuôn mặt tươi cười của cô như tắm trong gió xuân, theo làn gió ở khắp nơi ghé lại bên anh.

 

Fred vốn chưa từng nghĩ nhiều đến trẻ con đột nhiên nhắm mắt lại và mỉm cười.

 

Dường như đứa con của anh và Khanh Khanh sẽ rất dễ thương, ngoan ngoãn.

 

Trời sáng rất nhanh, nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn không muốn mở mắt, đêm qua cô ngủ rất khó chịu, giống như đang ngủ trên một tảng đá cứng.

 

Thật kinh hoàng.

 

Cô khẽ cử động ngón tay, cố gắng dời cánh tay, chống đỡ bản thân khi tỉnh dậy, nhưng lại phát hiện ra xúc cảm dưới đầu ngón tay có gì đó không đúng.

 

Không phải là chiếc giường lớn mềm mại, cảm giác này rõ ràng là tảng đá cứng trong giấc mơ của cô.

 

Mí mắt đột nhiên mở lớn, thứ mà Thẩm Mộ Khanh nhìn thấy là bộ ngực và cơ bụng săn chắc đầy sức sống, da thịt rõ ràng.

 

Trái tim vô cớ nảy lên một cái, Thẩm Mộ Khanh từ từ ngẩng đầu nhìn chủ nhân của cơ thể này.

 

Quai hàm mạnh mẽ của Fred đập vào mắt cô khiến Thẩm Mộ Khanh rất vui vẻ, cảm giác trống rỗng khi thức dậy một mình mỗi sáng đã biến mất.

 

Thuận theo đó chính là niềm vui và hạnh phúc khó nói thành lời, Thẩm Mộ Khanh vốn đang chuẩn bị đứng dậy thì ngừng cử động, ngước nhìn Fred đang ngủ say.

 

Thời gian vô thức trôi qua nhưng Thẩm Mộ Khanh lại hoàn toàn không biết, quan sát hồi lâu trong đầu cô lại hiện lên những tâm tư khác.

 

Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn vừa thò ra khỏi chăn, đặt lên cổ anh rồi từ từ trượt lên trên.

 

Chỗ này chính là cái cằm thuộc về cô, còn có chỗ này, là đôi môi cũng thuộc về cô.

 

Những ngón tay lại lướt qua đôi môi mềm mại, từ từ rơi xuống sống mũi cao thẳng.

 

Thẩm Mộ Khanh không nhìn thấy được, dùng bàn tay chạm vào, dùng trái tim cảm nhận.

 

Cuối cùng cô chạm vào đôi mắt đang nhắm nghiền của anh, thấy Fred vẫn chưa tỉnh lại, Thẩm Mộ Khanh không khỏi cười khúc khích.

 

Ngay khi cô chuẩn bị rút tay trở lại theo con đường cũ, lúc tay cô đi lướt qua cánh môi anh, người đàn ông bên dưới đột nhiên cử động, cắn chính xác vào ngón tay cô.

 

Cơ thể vừa lật lại, hơi thở nam tính và mạnh mẽ lại áp sát vào cô.

 

Thẩm Mộ Khanh cũng dần bình tĩnh lại sau một tiếng thét kinh hãi, nhìn khuôn mặt tươi cười của Fred, rút tay lại, tức giận đưa tay tay đẩy vai anh ra.

 

“Tránh ra, không thích anh.”

 

Cô muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng Fred làm sao có thể để cô thoát khỏi vòng tay anh.

 

Cánh tay với cơ bắp hoàn toàn căng cứng cong lại, thân thể ép xuống.

 

Không gian lập tức bị thu hẹp lại khiến Thẩm Mộ Khanh vừa mới nhỏm lên một chút một lần nữa ngã xuống giường.

 

Mái tóc đen xõa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đỏ bừng, dùng đôi mắt hạnh ngấn nước trừng anh.

 

Sắc mặt Fred lạnh nhạt, nhưng chính khuôn mặt cấm dục này từ từ cúi xuống, hôn lên má cô.

 

“Thật sự không thích anh sao? Khanh Khanh.”

 

Những lời nói không chút cảm xúc nhưng lại làm cho Thẩm Mộ Khanh nghe ra một chút đáng thương trong đó.

 

Cô không trêu chọc anh nữa nên ngẩng đầu lên đặt một nụ hôn lên má anh.

 

Khóe miệng cô hơi cong lên, ý cười tươi tắn, giống như hai vầng trăng lưỡi liềm. Niềm hạnh phúc trên khuôn mặt từ khóe miệng tràn ra, trong ánh nắng sớm trong veo đặc biệt say đắm lòng người.

 

“Ở Trung Quốc chúng em, đây… Đây gọi là có qua có lại!” Trong đôi mắt đó lộ ra một chút tinh quái.

 

Fred chiều theo tính tình của cô, từ từ đứng dậy, đồng thời cũng ôm cô vào lòng.

 

Từ bên giường ôm đến phòng thay đồ, phòng tắm, lại từ trong phòng bế xuống phòng khách ở dưới lầu.

 

Thẩm Mộ Khanh vui vẻ không thôi, trong lòng không ngừng cảm thán mình đã tìm được một người đàn ông tốt.

 

Tối qua, Fred đã nói rằng anh muốn kết hôn với cô, và ngoại trừ lần bị thương khi đi chơi ở cảng William, anh chưa bao giờ thất hứa.

 

“Hôm nay, anh không đi làm sao?”

 

Nhìn Fred chậm rãi ăn miếng bít tết trước mặt, Thẩm Mộ Khanh thấy rất khó hiểu. Lúc trước vào giờ này, trong trang viên hoàn toàn không thấy bóng dáng của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK