Du Tinh Tử cầm trên tay món quà đã chuẩn bị cho bé Châu Châu và lên đường cùng Triệu Tuế Tuế, Hoắc Phạn Âm và Ngô Tiểu Cao.
Khi chuẩn bị đến nhà Thẩm Mộ Khanh, từ xa đã nhìn thấy Thẩm Mộ Khanh dắt theo Châu Châu đứng ở khu vườn nhỏ trước cổng để đón khách.
Thẩm Mộ Khanh cũng đã nhìn thấy bọn họ, đôi mắt cong lên vẫy tay với hai người.
Nhưng Du Tinh Tử lại không đi nổi nữa, sau khi mỉm cười với Thẩm Mộ Khanh liền thuận theo cánh tay cô mà nhìn sang cô bé đứng ở bên cạnh.
Cô bé có làn da rất trắng, mái tóc vàng xoăn sóng, đôi môi đỏ và hàm răng trắng.
Lông mày cực kỳ giống với cha Fred Keith, đôi mắt cáo khác hoàn toàn với đôi mắt to tròn của mẹ Thẩm Mộ Khanh.
Đôi mắt màu xanh lá nhạt sáng lấp lánh như vừa được xuất xưởng, dù trời đã chập choạng tối nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng long lanh.
“Em gái!” Du Tinh Tử còn chưa kịp gặm nhấm được gì, Hoắc Phạn Âm đang được cô ấy dắt tay đột nhiên gạt tay mẹ ra, hét lớn gọi tên Châu Châu rồi nhanh chóng chạy tới.
Hoắc Phạn Âm ôm Châu Châu, vừa cười vừa thơm lên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của em gái.
Triệu Tuế Tuế cười, nháy mắt với Tinh Tử rồi bước chân cũng nhanh hơn.
“Tinh Tử, Tuế Tuế, lâu lắm rồi mới được gặp các cậu!”
Vừa gặp mặt, ba người đã chạy tới ôm nhau.
“Lần trước có dịp tới Đức một chuyến mà bận quá không đến thăm cậu được.” Du Tinh Tử vẫn cảm thấy tiếc nuối, mấy năm qua cô ấy và Thẩm Mộ Khanh đã trở thành cộng sự, hai bên vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, đáng tiếc là vì công việc quá bận rộn nên bỏ lỡ không ít cơ hội gặp mặt.
Thẩm Mộ Khanh mở to mắt cười nói đùa: “Đúng vậy đó, sếp Du đúng là bận thật đó nha!”
Nói xong thì đưa tay mời mọi người vào trong nhà: “Mau vào nhà đi mọi người, ở bên ngoài nóng lắm.”
Không cần đến sự giúp đỡ của Thẩm Mộ Khanh, Châu Châu đã được Ngô Tiểu Cao và Hoắc Phạn Âm dẫn vào trong nhà.
Ngồi trên ghế sofa, Du Tinh Tử và Triệu Tuế Tuế tự nhiên có cơ hội gần gũi với Châu Châu.
Vừa ôm cô bé vào lòng vừa mỉm cười hỏi: “Cháu tên là Châu Châu đúng không?”
Du Tinh Tử sợ cô bé không hiểu nên dùng tiếng Anh, nào ngờ cô bé cười toe toét, mỉm cười gật đầu đáp lại bằng tiếng Trung: “Vâng ạ, cháu là Châu Châu.”
Du Tinh Tử kinh ngạc ngẩng đầu, không khỏi giơ ngón cái lên với Thẩm Mộ Khanh: “Cậu được đấy nhờ, Châu Châu còn nói được cả tiếng Trung luôn này!”
Thẩm Mộ Khanh gật đầu, siết chặt bàn tay nhỏ bé của Hoắc Phạn Âm: “Tớ và Keith còn đang định gửi con bé về Trung Quốc để đi học một thời gian, con bé này nghịch ngợm lắm, nhất định phải cho nó trải nghiệm thử giáo dục bắt buộc ở Trung Quốc thôi.”
“Cậu cũng ác thật đấy!” Du Tinh Tử cười, tự vỗ ngực: “Sau này Châu Châu mà tới đây, bọn tớ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con bé!”
Thẩm Mộ Khanh cũng có dự tính như vậy, công việc chính của cô và Fred Keith đều ở nước ngoài, tới lúc đó cũng muốn gửi Châu Châu tới nhà Du Tinh Tử và Triệu Tuế Tuế một thời gian.
“Được thôi!” Mối quan hệ của ba người rất thân thiết, lần này là Du Tinh Tử hứa trước, Thẩm Mộ Khanh cũng không hề từ chối, lập tức đồng ý.
“Tuyệt quá! Con có em gái rồi này!”
Hoắc Phạn Âm ôm lấy cánh tay Thẩm Mộ Khanh, dụi vào người cô một cách thân mật: “Dì Thẩm thật tuyệt vời!”
Mới chớp mắt, Hoắc Phạn Âm từ bánh bao nhỏ đã trở thành một thiếu nữ rồi, Thẩm Mộ Khanh vẫn luôn thích đứa trẻ này, thấy cô bé càng ngày càng xinh đẹp, trong lòng cô cũng cảm thấy tan chảy.
“Phạn Âm cũng là một đứa bé ngoan đó nha.”
Thẩm Mộ Khanh nhìn sang, chỉ vào Hoắc Phạn Âm, giới thiệu với Châu Châu: “Châu Châu, đây là chị Phạn Âm.”
Rồi cô chỉ vào cậu bé đẹp trai đứng bên cạnh Triệu Tuế Tuế: “Còn đây là anh Tri Hứa, con gọi là anh Tiểu Cao cũng được.”
Châu Châu hôm nay lại ngoan ngoãn lạ thường, dường như cô bé cũng biết cách làm cho cha mẹ tự hào, gọi dạ bảo vâng, bảo thơm một cái là sẽ thơm một cái, ngoan không có chỗ nào để chê.
Mới chơi cùng Châu Châu một lúc, Hoắc Phạn Âm đã rất thân thiết với cô bé.
Mặt khác, Ngô Tiểu Cao lúc đầy còn tỏ ra thờ ơ, lạnh lùng trước mặt em gái, về sau thấy hai người kia chơi vui quá nên cũng chạy lại theo, không tới một phút, hình tượng nhân vật vừa cố gắng xây dựng đã bị sụp đổ.
Thẩm Mộ Khanh nấu một bàn đầy đồ ăn, vừa đặt đĩa thức ăn lên bàn, cánh cửa biệt thự liền mở ra.