"Tất nhiên thưa ngài, không ai được phép nghi ngờ năng lực của ngài." Bach cúi đầu, vẫn cung kính đối mặt với Fred.
Thật ra nỗi lo của anh ấy không chỉ vì gia tộc Fred mà còn liên quan đến con rắn độc đang rục rịch hành động trong bóng tối, Nick.
Sau khi bị Fred Keith rút nanh vuốt, nhiều năm qua anh ta vẫn không chịu từ bỏ việc đấu tranh với Fred Keith.
Sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Mộ Khanh tự nhiên trở thành cơ hội tốt nhất để anh ta ra tay.
Dường như hiểu được suy nghĩ của Bach, Fred vẫn ngồi yên, chỉ nhìn cô gái đứng trong trang viên qua cửa sổ xe.
Gió nhẹ thổi qua, tóc cô gái bay phất phơ, chiếc váy hồng cũng tung bay theo.
Nét ửng đỏ trên mặt cô nhạt dần, chỉ còn lại một màu phơn phớt hồng.
Đôi mắt hạnh nhân của cô đầy niềm vui, khi quay người lại đột nhiên thấy Fred đang nhìn mình, cô phấn khích giơ tay vẫy anh.
Nụ cười trong mắt Fred sâu hơn, anh nhìn không rời mắt, nói:
"Ngoài tôi ra vẫn còn đám lính đánh thuê đó, phải không?"
Bach giật mình, nghe theo gật đầu: "Tất nhiên, lính đánh thuê HX nổi tiếng thế giới về sự dũng mãnh và giỏi chiến đấu. Có anh và bọn họ bảo vệ, cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì."
Cô gái trước mặt thu tay lại, quay người chạy vào trong nhà.
Nét tinh ranh trong lòng cô là điều Fred không nhìn thấy.
He he, chào hỏi xong rồi thì căn phòng trên tầng hai cạnh phòng sách của anh có thể được cải tạo thành phòng làm việc của cô chứ?
Cô phải làm trước rồi mới báo sau, tệ nhất thì lại bị Fred lạnh nhạt thôi mà.
Thẩm Mộ Khanh lao vào trong, từ khi đến biệt thự cô chỉ có bốn khu vực hoạt động.
Phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn và khu vườn.
Cô chỉ đi ngang qua phòng sách của Fred, nhưng chưa bao giờ đi vào căn phòng bên cạnh.
Bây giờ Thẩm Mộ Khanh cuối cùng cũng lấy hết can cảm để mở cánh cửa ra, bộ sườn xám của cô tất nhiên sẽ do Charlotte xử lý.
Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là dọn dẹp để có một phòng làm việc.
Bàn tay nhỏ bé đặt lên tay nắm cửa, 'cạch', cửa được mở ra.
Bên trong tối đen và không có cửa sổ.
Thẩm Mộ Khanh đưa tay ra, mò mẫm vị trí gần cửa.
Cho đến khi chạm vào thứ gì đó giống như công tắc, cô mới ấn mạnh xuống.
"Tách!"
Một âm thanh nhỏ vang lên trong căn phòng, ánh sáng trắng lập tức chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Mọi thứ trong căn phòng hiện ra trước mắt cô.
Đôi mắt hạnh nhân của Thẩm Mộ Khanh đột nhiên mở to, nhìn mọi thứ trong phòng, hai chân cô run lên.
Ngay khi cô sắp ngã xuống thì một bàn tay to dứt khoát đưa ra, ôm trọn cô vào lòng.
Thẩm Mộ Khanh bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy Fred đang ôm chặt cô trong lòng, nhỏ giọng hỏi:
"Tại... Tại sao ở đây lại có nhiều vũ khí thế?"
Ban đầu cô cho rằng Fred đặt đủ loại dao quân sự sắc nhọn trong phòng đã là biến thái rồi.
Nhưng so với những thứ có trong căn phòng này thì nó chẳng đáng là bao.
Căn phòng kín mít này chứa đầy vũ khí quân sự lạnh lẽo.
Các loại dao quân sự, súng ống, thậm chí có cả bom.
Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm thấy mạng sống mình thật lớn, suốt ngày ngủ bên cạnh những thứ này.
Fred nhìn vào đôi mắt oán trách của cô, nhướng mày: "Em thích không?"
Nói xong, anh bế Thẩm Mộ Khanh vào trong, đóng cửa lại.
Thẩm Mộ Khanh chưa kịp trả lời, cô đã cảm thấy chân mình lạnh buốt, cô bị đặt lên một giá sắt lạnh lẽo.
Xung quanh là những khẩu súng mà cô chưa từng thấy.
Thẩm Mộ Khanh đột nhiên quay đầu lại, nhìn vào mắt Fred, lắc đầu lia lịa:
"Không… Tôi không thích! Tại sao ở đây lại có bom?"
Fred cười khẩy, quay người lại nhìn mọi thứ xung quanh, chậm rãi nói:
"Căn phòng này có hệ thống kiểm soát nhiệt độ nghiêm ngặt, sẽ không xảy ra sai sót nào." Theo ánh mắt của Fred, Thẩm Mộ Khanh nhìn thấy hai hàng nút bấm dày đặc trên tường.
"Đây chỉ là một phần nhỏ để tiện sử dụng thôi, sau này tôi sẽ dẫn em đi xem nhiều hơn."
Ánh mắt anh quay trở lại nhìn cô gái trước mặt.
Nhưng ngay khi nhìn Thẩm Mộ Khanh, Thẩm Mộ Khanh đã nhìn thấy trong đôi mắt xanh lục của anh có tia sáng lóe lên.
Cô không thể nhận nhầm ánh sáng này, đó là ánh mắt không che giấu khi Fred phấn khích và sắp bộc phát thú tính.
Thẩm Mộ Khanh không biết tại sao cô lại khơi dậy được ham muốn của người đàn ông trong căn phòng như thế này.
Cô không biết phải nói gì.
Nhưng trong mắt Fred, cảnh tượng lúc này vô cùng đẹp đẽ.
Thẩm Mộ Khanh rất trắng, nổi bật trên cái giá đen tuyền tạo nên sự tương phản đẹp đẽ.
Đối lập rõ ràng, bên cạnh những khẩu súng lạnh lẽo và cứng rắn là một cô gái Trung Quốc dịu dàng và mềm mại.
Fred không nói thêm gì, lập tức đè xuống.
Thẩm Mộ Khanh nằm trên giá đen, thở gấp gáp, bộ ngực bên dưới một lớp vải đang phập phồng.
Hai má cô đỏ bừng, hơi thở nóng bỏng của Fred trước mặt và cảm giác lạnh lẽo sau lưng khiến cô bắt đầu run rẩy.
Đôi mắt hạnh nhân mơ màng, lộ ra vẻ quyến rũ vô hình.
Ngay khi Fred chuẩn bị đặt một nụ hôn nóng bỏng lên chiếc cổ mảnh mai, trắng nõn của Thẩm Mộ Khanh thì đột nhiên có tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" và giọng nói nhắc nhở của Bach.
"Thưa ngài, trưởng quan Rắn Đuôi Chuông muốn bàn với anh về chuyện thù lao."
Một đám người đang đứng trong biệt thự, Bach thực sự không thể để Fred bỏ mặc họ ở đó nên đành bấm bụng chen ngang Fred và Thẩm Mộ Khanh, lên tiếng.
"Cứ để họ chờ."
Fred chỉ nói câu này, sau đó lại cúi người về phía trước, hôn lên da Thẩm Mộ Khanh, khiến cô lại run rẩy dữ dội.
Thẩm Mộ Khanh đưa tay lên môi, cố gắng chặn những tiếng rên rỉ không kiểm soát được đang phát ra từ miệng mình.
Lúc này, giọng nói của Bach giống như cọng rơm cứu mạng, Thẩm Mộ Khanh yếu ớt đẩy Fred đang châm lửa trên người cô ra, lắp bắp cố nói ra một câu hoàn chỉnh:
"Anh… Anh đi nhanh đi, đừng để người ta chờ."
Tuy nhiên Fred lại không thèm để ý, như thể không nghe thấy cô nói mà cứ tiếp tục hành động của mình.
Bàn tay to bắt đầu không đứng đắn, từ bụng nhỏ của Thẩm Mộ Khanh đi dần xuống dưới.
Họ không thể ngang nhiên làm chuyện dâm loạn giữa ban ngày được!
Thẩm Mộ Khanh nức nở kêu lên: "Tôi vẫn còn đau do hôm qua anh làm lâu quá. Anh nói sẽ nghe ý kiến của tôi, anh đang lừa tôi à?"
Chỗ đó của Thẩm Mộ Khanh quả thực vẫn đau, cảm giác bị xé rách vẫn còn, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với buổi sáng.
Hôm qua, có lẽ vì môi trường mới nên Fred hưng phấn hơn bất kỳ lần nào trước đó, động tác của anh tất nhiên cũng hoang dã và mạnh mẽ hơn.