Mục lục
Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại là những lời nói sáo rỗng khiến người khác thấy chướng tai nhưng mọi người dưới sân khấu lại tỏ vẻ rất chăm chú.

 

Giờ phút này, Thẩm Mộ Khanh một lần nữa cảm nhận rõ hơn về sự phân chia cấp bậc dựa trên quyền lực và địa vị.

 

Nó rõ ràng và nghiêm ngặt đến mức không ai có thể vượt qua ranh giới dù chỉ một chút.

 

Sau khi người đàn ông trên sân khấu công bố xong, chàng trai trẻ tuổi và đẹp trai Gregory Duncan đã bước lên.

 

“Dolores, nghe nói gia tộc của em có ý định gả em cho gia tộc Gregory, tin tức này có chính xác không?” Nhìn Duncan đang nói chuyện trên sân khấu, hình như Gladster đã nghĩ ra điều gì đó, anh ấy nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vẻ hóng chuyện.

 

Ngay khi câu này được nói ra, ngay cả Thẩm Mộ Khanh đang nằm trong vòng tay của Fred cũng không thể không tranh ra một chút, ngó đầu lên để nhìn người phụ nữ cao quý và thanh lịch kia.

 

Đối mặt với câu hỏi của Gladster, Dolores chỉ mỉm cười mà không phủ nhận hay xác nhận, nụ cười đó mang theo một chút châm biếm.

 

Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Khanh nhìn thấy cô ấy có vẻ mặt như vậy khiến cô thấy cực kỳ tò mò.

 

Thẩm Mộ Khanh nhón chân lên, hoàn toàn vịn vào vai Fred.

 

Chưa kịp chờ Dolores giải thích, mông của cô đã bị một bàn tay to vỗ nhẹ vào, không đau cũng không nhột. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên rất nhỏ, nhưng đủ để cô nghe rõ: “Không được quyến rũ anh.”

 

?

 

Trong phút chốc, Thẩm Mộ Khanh không hiểu chuyện gì xảy ra nên cặp mày thanh tú nhíu lại, đôi mắt hạnh lóe lên vẻ khinh bỉ, cô liếc Fred một cái.

 

Bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên vai anh như để trừng phạt: “Đừng nói linh tinh.”

 

Lúc này cô mới chầm chậm rời khỏi vòng tay anh, chuyển sang khoác tay anh.

 

Ánh mắt cô sáng rực, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào Dolores mà không hề nhúc nhích.

 

“Cha em cũng có nhắc đến.” Dolores gật đầu, bỗng nhiên cơ thể uyển chuyển của cô ấy xoay lại, đối diện với Gladster, trong mắt toàn là sự ranh mãnh: “Nhưng em đã nói với cha rằng, em có người trong lòng rồi.”

 

“Chuyện từ khi nào vậy? Quan hệ chúng ta tốt như thế, tại sao tôi lại không biết?”

 

Gladster cũng thấy hứng thú hơn, anh ấy liên tục đặt câu hỏi, quyết tâm tìm ra người trong lòng của Dolores.

 

Dolores nhẹ nhàng bước tới, cuối cùng hoàn toàn đứng trước mặt Gladster, cô ấy cầm ly champagne nhẹ nhàng chạm vào ngực Gladster: “Em đã nói với cha rằng chúng em tâm đầu ý hợp, gia tộc Gregory đến muộn rồi.”

 

Câu nói này làm cho Gladster vốn đang đầy khí thế bỗng thấy sợ hãi đến mức chân mềm nhũn cả ra.

 

Khuôn mặt đẹp trai nhăn lại, anh ấy lùi xuống như thể giây sau sẽ ngã xuống đất.

 

“Cô cả à, em đừng dọa tôi, tôi là người thật thà, không chịu nổi sự dọa dẫm này đâu.”

 

Âm thanh đầy ai oán kéo dài như một cô gái nhỏ bị oan ức, còn Dolores thì giống như một người đàn ông to lớn chuẩn bị trêu chọc anh ấy.

 

Lúc này Dolores bất ngờ lùi lại một bước, bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần của cô ấy nâng váy, hơi cúi đầu về phía Gladster: “Tất nhiên là em không dám lừa dối người đứng đầu của gia tộc Gladster rồi.”

 

Dáng vẻ của cô ấy quá nghiêm túc khiến người khác khó mà đoán được, hoàn toàn không thể nhìn ra ý nghĩa sâu xa phía sau đó.

 

Giờ phút này, mặt Gladster lúc trắng, lúc đỏ, lúc xanh, đủ mọi màu sắc thoáng qua, anh ấy mấp máy môi, lắp bắp hỏi: “Do... Dolores, em, nói... Nói... Nói thật sao?”

 

Anh ấy thật sự đã bị dọa đến nỗi ngơ ngác.

 

Nếu phải nói khuôn mặt này trông như thế nào thì nó giống như vừa ăn phải phân, khó chịu vô cùng.

 

“Phụt, hahaha.” Thẩm Mộ Khanh, người đã theo dõi toàn bộ cảnh này, thật sự không thể nhịn được, tiếng cười trong trẻo khẽ phát ra từ miệng cô.

 

Cô dựa vào Fred mà cười thoải mái. Trước giờ, cô chỉ thấy Gladster trêu chọc người khác nhưng cô chưa từng thấy đại ma vương này bị bẽ mặt bao giờ. Điều quan trọng là Dolores đã nhịn được suốt cả quá trình nên gương mặt của cô ấy vừa nghiêm túc lại vừa hài hước.

 

Nhìn Thẩm Mộ Khanh che miệng cười, Gladster mới tỉnh táo lại.

 

Khi anh ấy quay đầu nhìn lại Dolores, khóe miệng của cô ấy cũng nở một nụ cười nhàn nhạt.

 

Gladster dần đứng thẳng dậy, nhíu mày, hai tay anh ấy khoanh trước ngực: “Được lắm, Dolores, ngay cả tôi mà em cũng dám đùa giỡn.”

 

Thẩm Mộ Khanh lắc đầu, lông mày thể hiện rõ sự vui mừng, đôi mắt hạnh sáng ngời kết hợp với chiếc sườn xám trắng tinh khôi của cô, trông như nữ thần mặt trăng hạ phàm, không thể xâm phạm.

 

Đúng lúc này, vẻ đẹp của cô bị Duncan trên sân khấu bắt gặp. Ánh mắt anh ta dừng lại, trong phút chốc lời nói cũng ngập ngừng, chỉ hơi hé miệng nhìn chằm chằm vào chỗ của bốn người họ.

 

Trong đầu anh ta mơ màng, mọi lời chuẩn bị sẵn đều tan thành mây khói, trong đầu chỉ toàn là những cử chỉ và nụ cười của Thẩm Mộ Khanh.

 

Người dưới sân khấu cũng nhận ra sự thay đổi của anh ta, họ tò mò quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta.

 

Tiểu Yên ở dưới sân khấu nhìn thấy cũng nhận ra Duncan đang nhìn ai, hai tay bên hông cô ta siết chặt như muốn bóp nát, móng tay dài đâm sâu vào da thịt.

 

Dù đau đớn nhưng nó cũng giúp cô ta kiềm chế cơn giận trong lòng, giữ vững lý trí, không bùng nổ vào lúc này.

 

Ánh mắt đột ngột hướng đến khiến Thẩm Mộ Khanh đang nắm lấy cánh tay Fred và ngước lên nói chuyện với anh phải co người lại.

 

Nụ cười của cô dần cứng đờ, ngượng ngùng lắc lắc cánh tay của Fred.

 

Lúc này Dolores và Gladster cũng nhận ra điều bất thường. Cả hai đều ngẩng đầu nhìn về đám đông phía trước. Vẻ bối rối khi đang trêu đùa đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khí chất lạnh lùng và kiêu hãnh của những người đứng đầu các gia tộc lớn.

 

“Vừa rồi em nói lớn tiếng lắm phải không?” Thẩm Mộ Khanh không nhịn được ngẩng lên, khẽ hỏi Fred.

 

Người đàn ông nãy giờ đang nhìn cô vui đùa, lúc này lại nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô, nở một nụ cười trấn an với cô: “Không cần quan tâm, em muốn làm gì cũng được.”

 

Sau đó, nét mặt dịu dàng biến mất, anh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám đông, nhìn thẳng về phía Duncan.

 

Dưới ánh sáng mờ ảo của đại sảnh, anh nở một nụ cười lạnh lẽo, môi mỏng nhếch lên, lộ ra một nụ cười gian tà nhuốm màu máu: “Cậu Duncan hình như rất quan tâm đến tôi nhỉ?”

 

Nói là vậy nhưng Fred cảm nhận được ánh mắt của Duncan hướng về Thẩm Mộ Khanh, chứ không phải về anh.

 

Fred vừa nói xong thì xung quanh lập tức xôn xao. Gần đây những động thái của gia tộc Gregory đều không qua mắt được họ.

 

Việc Fred tham dự buổi đấu giá này đã khiến họ kinh ngạc, giờ anh lại đột ngột nói ra câu đó, chất chồng những hàm ý nhưng lại khiến người ta đoán không ra.

 

“Duncan!” Gregory Chub đứng bên cạnh thấy vậy thì cảm thấy không ổn, ông ta vội vàng lên tiếng ngăn cản.

 

Duncan đứng ngẩn ngơ trên sân khấu, trong đầu lóe lên một tia sáng nhưng cơ thể lại bị ánh mắt lạnh lùng của Fred làm cho không có chỗ trốn, anh ta chột dạ nhìn sang nơi khác.

 

Cảm giác không phục trong lòng ngày càng rõ ràng.

 

Là người thừa kế, là tộc trưởng gia tộc Gregory nên anh ta không hề yếu kém trong việc đối phó với những tình huống như thế này, anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, trên mặt nở một nụ cười lịch sự: “Tất nhiên, anh Fred là một huyền thoại trên toàn nước Đức nên đương nhiên tôi cũng giống mọi người, vô cùng ngưỡng mộ anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK