Trong lòng Thẩm Mộ Khanh thấy hơi lo lắng, chỉ nghe thấy tiếng "cạch", sợi dây chuyền "Nụ hôn của đấng cứu thế" lấp lánh rực rỡ đã nằm gọn trong lòng bàn tay đeo găng tay trắng của Fred.
Anh ngước mắt lên, mỉm cười rồi chậm rãi bước đến, trên tay là sợi dây chuyền.
Dưới ánh mắt tr@n trụi của Thẩm Mộ Khanh, anh cúi người xuống, vòng tay qua cổ cô.
Mái tóc của cô được cố định bằng chiếc trâm ngọc nên việc đeo vòng cổ cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Thẩm Mộ Khanh chỉ cảm thấy sau gáy ngứa ngáy, cảm giác trên cổ hơi nặng nề, hơi lạnh kim loại len lỏi thẳng qua lớp vải lụa mềm mại của sườn xám.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông trước mặt đã rời đi.
Một tia sáng lấp lánh trên cổ cô, cô từ từ cúi đầu nhìn theo hướng của tia sáng này.
Kim cương chói lóa đến mức suýt nữa cô không mở nổi mắt.
Bỗng nhiên, tất cả đèn trong biệt thự đều bật sáng, mọi thứ trong đại sảnh trở nên vô cùng sáng sủa, rõ ràng.
Thẩm Mộ Khanh ngẩng đầu lên, phát hiện Fred vừa đặt điều khiển từ xa xuống.
Anh đang nhìn cô chằm chằm.
Hai người không nói gì, một người nín thở, người kia đỏ hoe mắt.
Cô gái trước mặt đang ngồi trên ghế sofa, mặc một chiếc sườn xám màu trắng như ánh trăng, cổ áo chéo duyên dáng ôm lấy chiếc cổ thiên nga thon dài và trắng ngần của cô.
Mái tóc đen mướt mà anh vô cùng yêu thích được búi gọn phía sau gáy bằng một chiếc trâm ngọc đơn giản nhưng vô cùng tinh xảo.
Chỉ có vài sợi tóc rủ xuống, dịu dàng đến mức khó tin, lúc này dường như cô đang trở nên e thẹn vì ánh mắt của anh.
Đôi mắt long lanh như nước không ngừng né tránh, làm tăng thêm vẻ e thẹn và tinh nghịch của một cô gái Giang Nam. Bờ môi hồng phớt như hoa đào khẽ mím chặt, còn chiếc mũi kia hệt như ngọc.
Trông cô rực rỡ như hoa xuân, trắng như trăng thu.
"Nụ hôn của đấng cứu thế" vô cùng xa hoa lúc này đang yên tĩnh nằm trên chiếc sườn xám của cô, nó hòa vào màu trắng như trăng của chiếc sườn xám, như thể hòa làm một.
Hoàn toàn không hề mang đến cảm giác gượng gạo mà phối hợp hoàn hảo với chiếc áo dài và cô gái e ấp ấy, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.
Fred từ từ tháo găng tay nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Thẩm Mộ Khanh.
Anh đưa ngón tay đưa ra, muốn mở bức tranh đẹp đến nghẹt thở này.
Đầu ngón tay anh khẽ chạm vào viên kim cương chính ở giữa dây chuyền, nhưng sự lạnh lẽo của viên kim cương không khơi gợi được bất kỳ cảm xúc nào trong anh.
Anh từ từ di chuyển bàn tay lên, cuối cùng đặt lên cằm của cô gái, nhẹ nhàng bóp lấy chiếc cằm mềm mại của cô.
Cô gái e thẹn ngẩng đầu lên, hé lộ toàn bộ vẻ đẹp xuân sắc trước mắt anh.
Trong ánh mắt rực lửa ấy, Thẩm Mộ Khanh cảm thấy hơi khó thở, chỉ có thể chớp chớp mi, mong chờ nhìn anh: "Đẹp không anh?"
Người đàn ông không nói gì nhưng bàn tay còn lại của anh cũng bắt đầu cử động.
Nó lướt dọc theo gò má trắng nõn nà của cô, lướt qua đôi môi đầy đặn hồng phớt kia rồi tới chóp mũi, cuối cùng dừng lại bên cạnh mắt cô.
Khóe mắt Fred đỏ bừng, anh cố gắng kìm nén ham muốn mãnh liệt của mình, kìm nén sự “thú tính” đang sắp sửa bùng nổ rồi gật đầu.
Trong lòng cũng hơi rung động, anh kìm nén sự bồn chồn khắp người, thốt ra hai từ: "Rất đẹp."
Rất đẹp, đẹp như thể đó thực sự là vị cứu tinh cứu rỗi anh.
"Anh cần nụ hôn của em."
Tôi, Fred Keith, cần một nụ hôn từ đấng cứu thế.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Mộ Khanh, khuôn mặt tuấn mỹ kia ghé lại gần, đôi môi mỏng cuối cùng chạm vào đôi môi hồng hào mà anh vô cùng yêu thích.
Trong khoảnh khắc hơi thở giao hòa, dường như Fred đã thực sự được cứu rỗi.
Mọi sự bồn chồn và cuồng bạo đều được vỗ về bởi một bàn tay vô hình khổng lồ, đôi môi anh dịu dàng vô cùng, khác hoàn toàn so với bất kỳ lần nào trước đây.
Nếu không phải vì hơi ấm của Fred, Thẩm Mộ Khanh gần như nghĩ rằng đây chỉ là một cơn gió nhẹ thổi qua.
Một nụ hôn thánh thiện như vậy, không mang theo bất kỳ dục vọng nào, sự tồn tại của nó chính là hai người thật lòng yêu nhau gần nhau hơn.
Đây mới là nụ hôn của vị cứu tinh thực sự, dưới tình yêu nồng cháy này, ngay cả chiếc vòng cổ lấp lánh như những vì sao trên dải ngân hà cũng trở nên lu mờ.
Thẩm Mộ Khanh nhắm chặt mắt nhưng hàng mi dài vẫn run rẩy, hơi thở nóng bỏng của Fred phả vào mặt cô.
Anh vừa uống rượu vang đỏ nên hương thơm nồng nàn, ngọt ngào kia đang dần tràn vào khoang mũi Thẩm Mộ Khanh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng bừng, làn da trắng nõn ửng hồng.
Giống như say rượu khiến đầu óc cô choáng váng.
Cuối cùng, khi cô gần như ngã quỵ xuống ghế sofa, người đàn ông trước mặt cô cũng rút lui, cánh tay anh ôm lấy eo cô.
Trán chạm trán, đôi mắt Fred rực cháy, môi anh mấp máy, một lần nữa khen ngợi cô gái của anh.
"Em thật xinh đẹp, đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào. Em chính là công chúa của anh, công chúa duy nhất của anh."
Những lời nói đầy ngượng ngùng và nóng bỏng rơi vào tai Thẩm Mộ Khanh, không nằm ngoài dự đoán, khuôn mặt vốn đã ửng hồng của cô gái lại càng thêm đỏ, dường như giây tiếp theo sẽ nhỏ ra máu.
Fred nắm lấy tay cô, đỡ cô đứng dậy khỏi ghế sofa.
Cả người Thẩm Mộ Khanh vốn đã mềm nhũn, không thể đứng vững, đành phải để anh ôm vào lòng, hai tay chống lên ngực anh mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Fred ôm cô, đi về phía bên kia của sảnh chính. Thẩm Mộ Khanh không nhìn thấy anh làm gì, chỉ biết vài giây sau, một đoạn nhạc du dương, êm dịu vang lên.
Là máy hát đặt bên cây đàn piano!
Ngay khi đoạn dạo đầu vừa cất lên thì cô đã biết tất cả về bản nhạc này.
Tiếng cello cổ điển du dương vang lên, là bản Aria Sul G của Bach..
Fred vòng hai tay ôm eo Thẩm Mộ Khanh, dìu cô xoay tròn theo điệu nhạc.
Hai người chìm đắm trong giai điệu tao nhã khiến mọi ồn ào dường như tan biến.
Thẩm Mộ Khanh chợt nảy ra một ý nghĩ khác.
Họ giống như một cặp vợ chồng bình dị đã bên nhau khoảng năm hay sáu mươi năm.
Mỗi buổi chiều tà, họ lại dìu nhau, tìm kiếm sự lãng mạn của riêng mình trong từng giai điệu.
Từ chỗ xẻ tà của chiếc sườn xám để lộ ra đôi chân thon thả trắng nõn của cô đang không ngừng di chuyển theo động tác của Fred.
Và ‘Nụ hôn của đấng cứu thế” ấy đã hoàn toàn bị khuất đi giữa hai cơ thể.
Cuối cùng, như thể đã quên mất thời gian, cả hai đã hoàn toàn đắm chìm trong sự tiếp xúc kỳ diệu giữa hai tâm hồn.
Khi mở mắt ra lần nữa, Thẩm Mộ Khanh đã nằm trên giường trong phòng ngủ, còn Fred vẫn như thường lệ, anh đã biến mất.
Trái tim cô không hề thấy trống trải, thậm chí khi nhớ lại chuyện hôm qua còn tràn đầy ấm áp.
Sau khi Thẩm Mộ Khanh thu xếp xong mọi thứ, cô không mặc sườn xám nữa mà thay một chiếc váy bình thường rồi đi xuống lầu.
Hôm nay, có lẽ Charlotte đã được Fred dặn dò nên không đánh thức cô dậy.
Vừa bước xuống lầu, hình như bàn ăn sáng vừa mới được chuẩn bị xong, vẫn còn tỏa ra hơi ấm.
Charlotte đang cúi người sắp xếp bát đĩa, cứ như vừa nghe thấy tiếng động phía sau, bà ấy vội vàng đặt chiếc khăn sạch trong tay xuống.