Sau đó cô ấy mới đi về phía cửa nơi có vài người vừa bước vào. Mới bước vào trong nhà kho đã nghe thấy tiếng cười khúc khích của hai cô gái.
"Thật sao? Gladster thật sự đã nói vậy à?" Thẩm Mộ Khanh kinh ngạc che miệng lại, hỏi đi hỏi lại mấy lần.
Ở phía đối diện, Dolores cầm một cuộn vải lên ôm vào lòng, tủm tỉm cười gật đầu.
Ngay khi hai người họ đang định tiếp tục nói chuyện thì tiếng động ở ngoài cửa vang lên đã đồng thời thu hút sự chú ý của hai người.
Nhìn thấy đó là Rắn Đuôi Chuông, Thẩm Mộ Khanh nhanh chóng buông tay đang che miệng ra rồi từ trong các thùng đặt trước mặt cô lấy ra một cuộn vải, sau đó nhìn về phía Rắn Đuôi Chuông vẫy vẫy tay.
"Rắn Đuôi Chuông, cô nhìn những cuộn vải này xem, nhìn qua là biết chúng là những cuộn vải đến từ các vùng sông nước của Giang Nam Trung Quốc."
Đôi tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô lướt qua tấm vải lụa trắng trong tay, gương mặt cô tràn ngập sự yêu thích. Tay nghề này thì chỉ có những người thợ lành nghề làm sườn xám lâu năm ở Trung Quốc mới có thể dệt ra được.
Kết cấu nhẹ tênh, mềm mại, đường dệt dày kín, mỏng nhẹ và thoáng khí.
Trông chúng có cảm xúc hơn những mảnh vải làm từ những chiếc máy công nghiệp hiện đại, ngoài ra còn mang lại một chút mơ màng như đang ở trong cơn mưa đầy sương vậy.
“Chỉ cần cô thích thì nó sẽ có giá trị.” Rắn Đuôi Chuông cong môi rồi hất cằm về phía bảo vệ đứng bên cạnh: “Toàn bộ những cuộn vải mà cô Thẩm đã chọn phải được chuyển đến trang viên trong ngày hôm nay.”
Nói xong, cô ấy bước tới mở tất cả những chiếc thùng lớn khác để Thẩm Mộ Khanh dễ dàng lựa chọn hơn.
Trong lúc nhìn Thẩm Mộ Khanh, cô ấy cũng lén nhìn Dolores từ trên xuống dưới, ánh mắt rất cẩn thận, không để ai phát hiện.
Hôm nay Dolores mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, trên người cô ấy chỉ có chiếc túi xách mà cô ấy đang cầm là có thể chứa đồ thôi.
Rắn Đuôi Chuông đột nhiên nhìn đi chỗ khác, khóe môi càng nhếch lên rõ hơn, trong mắt hiện lên nét mỉa mai.
Thẩm Mộ Khanh cầm từng cuộn vải trong thùng lên, nhìn rồi sờ vào. Cô tiến hành sàng lọc lần đầu trước để phân loại và sắp xếp lại từng cuộn vải.
Khiến cho trong tay của Dolores và Rắn Đuôi Chuông đang đứng bên cạnh cô không còn chỗ trống nào nữa.
Thẩm Mộ Khanh cực kỳ tỉ mỉ và tận tâm khi làm việc, khuôn mặt nhỏ nhắn thường hay cười nói đó giờ đang cau mày lại, vô cùng nghiêm túc.
Cô không nở một nụ cười nào, khuôn mặt ngọt ngào kết hợp với nét mặt như vậy có chút lạc quẻ nhưng lại mang một vẻ quyến rũ của sự trưởng thành.
Dolores và Rắn Đuôi Chuông đều mỉm cười nhìn cô, nghiêm túc ở bên cạnh chờ cô lựa hết buổi trưa.
Nhìn những cuộn vải được sắp xếp gọn gàng đặt trong mỗi chiếc thùng, Thẩm Mộ Khanh đứng thẳng lên, hít một hơi thật sâu, tay chống hông, làm ra bộ dạng như vừa hoàn thành một việc lớn vậy.
“Sáu chiếc thùng ở bên trái đều mang về trang viên, còn những thùng còn lại thì không cần nữa.” Sau khi gật đầu đầy hài lòng, Thẩm Mộ Khanh mới lên tiếng dặn dò.
Bảo vệ canh giữ ở đây làm việc hiệu quả một cách đáng kinh ngạc. Ngay khi Thẩm Mộ Khanh rút tay lại, tất cả những người đàn ông đứng trong nhà kho đều tiến tới rồi cẩn thận chuyển từng chiếc thùng cô nói về phía cửa.
Đôi mắt tròn xoe của cô nhìn qua lại, vẻ mặt của Rắn Đuôi Chuông vẫn như bình thường nhưng trên trán Dolores lại lấm tấm mồ hôi rồi.
Thẩm Mộ Khanh mím môi ngại ngùng, cô cầm lấy chiếc khăn tay trong tay Dolores, đưa tay lên lau cho cô ấy: “Vất vả cho cô rồi, tôi mời cô một bữa thật ngon nhé.”
Bộ dạng tươi cười của cô lại mang vẻ nịnh nọt lập tức khiến Dolores bật cười, cô ấy cố tình nghiêm túc hỏi thẳng mặt cô: "Chỉ một bữa thôi à?"
Thẩm Mộ Khanh thấy thế, lập tức nắm lấy bàn tay đang giơ lên của cô ấy, nhe hàm răng trắng nói: "Ăn bao nhiêu bữa cũng được! Nhất định phải được!"
Rắn Đuôi Chuông đứng bên cạnh nghe thấy câu này, đôi tai khẽ cử động, đôi mắt xanh biếc bỗng đơ ra, sau đó ngẩng đầu lên đề nghị một cách tỉnh bơ.
"Ngày khác chi bằng hôm nay đi. Hôm nay là một ngày tốt."
Câu này được Rắn Đuôi Chuông lắp bắp nói bằng tiếng Trung. Ngoại trừ vẻ mặt bối rối của Dolores ra, Thẩm Mộ Khanh lúc đầu còn ngơ ngác nhưng sau đó thì “phụt” một tiếng, cười ha hả lên.
"Ai... Ai đã dạy cô thế?" Thẩm Mộ Khanh nắm lấy tay Dolores mà cười ngặt nghẽo.
Điệu bộ thường ngày của Rắn Đuôi Chuông vô cùng nghiêm túc mà đột nhiên nói ra một câu như vậy với giọng điệu kỳ lạ như thế, thực sự rất buồn cười.
"Tôi nói sai rồi sao? Vợ của chỉ huy vẫn thường nói như vậy mà." Rắn Đuôi Chuông ngại ngùng sờ nhẹ chóp mũi của mình nhưng cô ấy vẫn không quên việc chính.
“Hôm nay thì được đó, sáng nay khi tôi đang tập thể dục trong trang viên thì nhìn thấy đầu bếp Trung Quốc của trang viên mang một con cá rất lớn từ bên ngoài về, nói là sẽ chuẩn bị một bữa tiệc toàn cá cho ngài Fred và cô Thẩm."
“Hả?” Thẩm Mộ Khanh còn chưa hề nghe qua Fred nhắc tới, cũng không hề nghe được động tĩnh gì nhưng nghe Rắn Đuôi Chuông nói vậy thì cô đành tin vậy.
"Dolores, vậy hôm nay được chứ? Hãy để lần này là khởi đầu tốt đẹp cho buổi hẹn tiếp theo." Vốn Dolores còn định từ chối nhưng nhìn thấy đôi mắt hình quả hạnh nhân ở trước mắt đang ngấn nước lấp lánh, tỏ ra đầy chân thành nhìn mình.
Lời từ chối cũng không thể thốt ra được nữa, cô ấy đành chấp nhận rồi mỉm cười, gật đầu: "Tôi mà từ chối nữa là thiếu tôn trọng rồi."
Thắng lợi ngay trận chiến đầu tiên!
Trong lúc quay người lại, Rắn Đuôi Chuông vốn đang nhìn chằm chằm vào Dolores thì nụ cười kìm nén trong lòng cuối cùng cũng đã bộc lộ ra.
Trong lúc hai cô gái vẫn còn đang trò chuyện với nhau thì Rắn Đuôi Chuông đã bình tĩnh, tao nhã và vững vàng bước từng bước một ra khỏi nhà kho.
Mà ngay khoảnh khắc vừa bước ra khỏi cửa, cô ấy ngay lập tức chạy nhanh về phía chiếc ô tô đang đậu cách đó không xa, vừa chạy vừa lấy điện thoại trong túi áo đồng phục ra.
Động tác của cô ấy rất bạo lực, may là tốc độ cô ấy đủ nhanh, chứ nếu không thì chiếc điện thoại đã rơi xuống đất và hy sinh một cách oanh liệt rồi.
Ngón tay cô ấy bật danh bạ trên điện thoại ra rồi gọi vào số ở vị trí đầu tiên.
Đầu dây bên kia có tốc độ rất nhanh, ngay khi Rắn Đuôi Chuông vừa gọi đi thì đến âm thanh chờ cũng chưa vang lên thì đầu dây bên kia đã bắt máy rồi.
"Cục cưng, nhớ tôi rồi à?"
Hồn Ma đang nằm trên ghế sofa trong biệt thự, một tay cầm ly rượu vang đỏ, tay còn lại thì cầm điện thoại kề sát vào tai.
Anh ta rất ngạc nhiên và cũng rất vui mừng trước cuộc gọi bất ngờ từ Rắn Đuôi Chuông. Ngay lúc vừa bắt máy anh ta mới cố tình hạ giọng xuống, bắt chước dáng vẻ của một tổng giám đốc bá đạo mỉm cười nham hiểm.
Khung cảnh Rắn Đuôi Chuông thì thầm ngọt ngào nói rằng rất nhớ anh ta còn chưa kịp xuất hiện, thay vào đó là một tiếng nạt nộ giận dữ và sốt ruột vang lên, khiến anh ta bị giật mình đến mức suýt làm đổ ly rượu vang đỏ trong tay.
“Nhớ cái đầu anh đấy, mau đi kiếm đại cho tôi một con cá lớn rồi đưa vào bếp đi, bảo với đầu bếp là các món ăn tối nay đều phải làm bằng cá hết.”
“Sao cơ?” Nụ cười của Hồn Ma cứng đờ, anh ta không hiểu được câu nói phi lý này của Rắn Đuôi Chuông.
Đồng đội ngu ngốc!
Rắn Đuôi Chuông không giải thích thêm nữa, nhìn hai cái bóng xinh đẹp đã sắp bước tới gần cửa, cô ấy hạ nhỏ giọng nói.
"Mau tìm giúp tôi một con cá lớn rồi đưa vào bếp đi. Tôi không quan tâm anh đi đâu tìm cho tôi hoặc là phải nhờ đến ngài Fred giúp đỡ, trước khi tôi lái xe về tới thì bắt buộc phải nhìn thấy, nếu không thì anh chết chắc rồi đó."
Sau khi luyên thuyên một đống thì chưa kịp đợi đầu bên kia trả lời, Rắn Đuôi Chuông đã cúp máy ngay tại chỗ.
Bỏ lại Hồn Ma một mình ngồi ngơ ngác trên ghế sofa với mớ suy nghĩ rối bời.