Nhưng lại không có mùi gì cả, cảm giác vô cùng kỳ lạ.
“Khanh, cô nhìn cái này đi.” Lúc này Dolores đã nhận ra sự mất mát của cô gái trước mặt mình, bèn đưa máy tính bảng cho cô xem.
“Đây là?” Thẩm Mộ Khanh ngẩng đầu lên, nhìn Dolores đầy khó hiểu, sau đó mới ngó sang máy tính bảng ở trong tay cô ấy.
Bên trên là một bản kê vô cùng nghiêm chỉnh, trên đó liệt kê hàng chục cái tên và gia tộc khác nhau.
“Đây là danh sách các quý bà tìm hiểu về sườn xám của cô từ chỗ tôi sau khi kết thúc buổi đấu giá.”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên, kế tiếp giọng nói của bà Nancy truyền đến: “Cô cả, nước ép trái cây và bánh kem đã được chuẩn bị xong rồi ạ.”
“Mời vào.”
Nancy bày biện quà bánh và trà chiều ra bàn hoàn chỉnh mới mỉm cười rời đi.
Dolores không quấy rầy, chừa không gian tĩnh lặng để Thẩm Mộ Khanh xem xét tài liệu trên máy tính bảng. Cô ấy cầm chiếc bánh kem xinh xắn đưa lên miệng mình, khẽ cắn một cái.
Sau đó cô ấy mỉm cười tán thương: “Đúng là bà Nancy, rất lâu rồi tôi chưa ăn bánh kem do tự tay bà ấy làm, nó vẫn ngon giống hệt trước đây vậy.”
Dolores thấy biểu cảm của Thẩm Mộ Khanh nghiêm túc quá bèn nuốt miếng bánh kem mềm mềm trong miệng xuống, sau đó đẩy nước ép trái cây ở giữa bàn về phía cô.
“Trong số họ có những quý bà thật sự cảm thấy hứng thú với sườn xám của cô nhưng cũng có người muốn nhân cơ hội này trèo cao, móc nối quan hệ với thành viên gia tộc Fred.” Lúc Dolores đang nói chuyện, Thẩm Mộ Khanh bỗng cảm thấy mát lạnh nơi khóe mắt dịu dàng, như có mưa phùn lẳng lặng rơi ra từ sâu trong tầng mây dày đặc.
Thẩm Mộ Khanh mỉm cười chứ không quan tâm lắm mà còn mỉm cười hiểu rõ: “Nếu không có ai liên hệ với tôi vì Fred, tôi mới không tin.”
Cô đặt máy tính bảng trong tay xuống, sau đó nâng ly nước ép mát lạnh lên bên môi.
Thẩm Mộ Khanh khẽ hớp một ngụm, vị ngọt và thơm ngát của quýt quanh quẩn giữa răng môi. Cô vươn tay chỉ vào cái tên đầu tiên trên máy tính bảng rồi ngước lên hỏi:
“Tại sao trên danh sách lại có quý bà đến từ Berlin thế?”
Tuy buổi đấu giá Tanya cũng long trọng nhưng quy mô và sức ảnh hưởng còn lâu mới sánh bằng buổi đấu giá Lei.
Ngoài gia tộc Gladster và gia tộc Fred tham gia buổi đấu giá ra thì không có gia tộc nào đến từ Berlin cả, hầu như chỉ toàn những thế gia ở vùng Munich này.
“Ockham Gloria.” Thẩm Mộ Khanh khẽ hỏi: “Rốt cuộc người này có lai lịch gì?”
Dolores nhìn cái tên dưới ngón tay của cô thì thong thả cất lời: “Gia tộc Ockham là gia tộc dưới quyền của gia tộc Fred, là nhà tài phiệt mạnh nhất nước Đức. Gia chủ của họ cũng trạc tuổi ngài Fred, tuổi còn trẻ mà đã đạt được thành tựu đáng nể.”
Dolores nhích lại gần hơn, giọng điệu bình tĩnh thong dong bỗng trở nên phấn khích hơn nhiều.
“Quý bà Gloria là người cầm quyền của gia tộc Ockham, bà ấy đích thân gọi điện thoại đến đây, giọng điệu rất sốt ruột, bà ấy thật sự cảm thấy hứng thú đối với tay nghề của cô.”
Thẩm Mộ Khanh nghe Dolores nói vậy thì đoán ra quý bà này vẫn còn khá trẻ.
Nếu đối phương đã đích thân nghe ngóng thông tin về mình cho thấy mình không chỉ gây ra tiếng vang ở Munich mà còn ở Berlin nữa.
“Khanh, cô luôn muốn đến Berlin đúng không, nhà chính của gia tộc Fred không ở nơi này.” Dolores bỗng hơi lạc giọng, hạ âm lượng xuống rất nhỏ.
“Nếu không phải gần đây ngài Fred không bị thương thì có lẽ bây giờ ngài ấy đã ở Berlin rồi.”
Thẩm Mộ Khanh nghe vậy thì rất hoảng hốt, cô nhoẻn miệng cười, đặt tay lên mu bàn tay của Dolores: “Bây giờ giao thông thông thuận, tôi muốn gặp cô cũng rất dễ dàng, giờ việc quan trọng nhất đó là phải khiến các quý bà này hài lòng.”
“Nếu công việc của tôi đã đến mức này thì tôi chỉ đành cố gắng hết sức.” Thẩm Mộ Khanh hoàn toàn không lo lắng gì cả, cả tiền bạc và vật liệu đều được giải quyết cả rồi.
Bây giờ Trung Quốc rất phát triển, kinh tế phát đạt, muốn mở rộng quan hệ ngoại giao thân thiết với nhiều quốc gia khác.
Số lượng doanh nhân Trung Quốc trên toàn cầu cũng nhanh chóng tăng vọt, theo lẽ tất nhiên sườn xám trở thành quà tặng hoặc trang phục tham dự các bữa tiệc tối thích hợp nhất.
Tuy trước giờ Thẩm Mộ Khanh luôn khiêm tốn nhưng cô vẫn tự tin vào tay nghề của mình.
Hơn nữa chiếc sườn xám mà cô đã mặc trong buổi đấu giá Tanya và nó cũng là tác phẩm yêu thích nhất của cô.
Bây giờ cô đã được đánh dấu là thành viên của gia tộc Fred, thế tại sao cô không lợi dụng danh tiếng này để gầy dựng thương hiệu sườn xám cho mình, biến cửa hàng tầm thường bên đường trở thành nhãn hiệu cao cấp chuyên cung cấp hàng thiết kế cho các quý cô, quý bà chứ?
Không chừng đây cũng là tự do theo cách khác, là tự do mà Fred đã tận tay tạo ra cho cô.
Ngoài cảm thấy ngọt ngào ra, Thẩm Mộ Khanh còn nghĩ mình có thể làm được việc này, có điều nếu cô chỉ ngồi mơ mộng chứ không bắt tay vào làm thì hoàn toàn không thể cung cấp hàng cho danh sách dài ngoằn thế này.
Thẩm Mộ Khanh siết chặt ly nước, chạm vào những giọt nước li ti rỉ ra bên ngoài ly, tay còn lại nắm lấy tay Dolores và nói: “Dolores, xin cô hãy cho tôi số điện thoại của bà Gloria được không?”
Dolores thấy sự kiên định trong mắt cô, cô ấy như được cổ vũ lây bèn cười thành tiếng: “Tất nhiên rồi, tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ cho cô rồi.”
Vừa dứt lời, Dolores lại cầm máy tính bảng ở trên bàn lên, mở tập tài liệu nào đó rồi nhập mật khẩu vào, sau đó mới đặt máy tính bảng vào tay Thẩm Mộ Khanh.
“Đây là phương thức liên lạc, địa chỉ gia đình của các quý bà trong danh sách, đây là tư liệu bí mật, Gladster đã gửi đến cho tôi.” Nụ cười bên môi Dolores càng tươi tắn hơn.
“Ban đầu cậu ấy muốn đích thân giao cho cô, tiếc rằng cậu ấy phải quay về Berlin sớm hơn dự tính vì chuyện của gia tộc.”
“Thế à…” Lúc này Thẩm Mộ Khanh không biết nên nói gì cho phải, cả người yêu lẫn bạn bè của cô đều ra tay giúp đỡ vì muốn hoàn thành ước mơ của cô.
Hai mươi năm qua, cô chưa từng cảm nhận được sự quan tâm và tình yêu thương thế này.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Cô vừa dứt lời, cô gái ngồi đối diện bèn oán trách: “Khanh à, giữa chúng ta mà còn cần nói cảm ơn ư?”
Thẩm Mộ Khanh cố nén nước mắt đã trực trào, nhoẻn miệng cười rất tươi, đôi mắt hạnh cong cong, gật đầu đồng ý.
Hai người trò chuyện đến khi sắc trời dần tối.
Cho đến khi cơn gió lành lạnh thổi tới, Thẩm Mộ Khanh mới nhận ra được điều gì đó, giơ tay lên vuốt ve cánh tay run rẩy của mình, nhìn thẳng vào Dolores ở đối diện rồi khẽ nói:
“Dolores, sắc trời không còn sớm nữa, tôi phải về rồi.”
Dolores thấy Thẩm Mộ Khanh nhìn bầu trời bên ngoài sân thượng bèn dõi mắt nhìn theo, ngắm nhìn cả khoảng trời: “Khanh à, cô dùng bữa tối rồi hẳn đi, tay nghề của bà Nancy nổi tiếng ở cả Munich này, tôi đảm bảo cô sẽ thích thức ăn do bà ấy nấu.”
Thẩm Mộ Khanh nhận được lời mời bèn nhớ đến bóng lưng Fred kiêu ngạo ngồi một mình ở bàn ăn, bỗng cảm thấy cô đơn khó tả.
Cô không nghĩ nữa, sau đó lắc đầu từ chối: “Fred đang chờ tôi, lần sau tôi đến thì sẽ ở lại nếm thử tay nghề nấu ăn trứ danh của bà Nancy.”