Khởi động xe, Lê Minh Tùng cố gắng không để cử động của cô quấy rầy anh lái xe, sau xe BMW dường như có thể thấy được ánh đèn xe, Bùi Minh Vũ quả nhiên đuổi theo.
Nở nụ cười nhạt, Lê Minh Tùng không chút lo lắng cầm bộ đàm chỉ huy:
“Số hai đầu phố, xe của tôi qua đó, cậu đem xe để đó, chặn chiếc xe ở sau.”
“Vâng.”
Một chiếc xe nhanh chóng đáp lại, Lê Minh Tùng bắt đầu lái xe về số hai đầu phố như anh đã nói.
Tốc độ xe của Lê Minh Tùng không hề giảm bớt chút nào, vừa chạy về phía trước vừa nhìn phía sau xe, tái xế anh bố trí quả nhiên dựng xe ngang đường, Bùi Minh Vũ muốn đuổi theo, chỉ sợ rất khó thôi.
Buông lỏng tay lái bấm còi, nếu như không phải nể mặt mấy năm nay Bùi Minh Vũ chăm sóc cho Thanh Thu, anh thực sự muốn vạch trần chuyện kia….
Xe bắt đầu chuyển động đều đặn rời khỏi nhà họ Bùi, toàn thân Thanh Thu khô nóng, rõ ràng biết người đàn ông đang ôm cô là Lê Minh Tùng, nhưng cô không ngừng muốn dính sát vào thân thể anh ta, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt được cảm giác giống như có con giun đang ngọ nguậy giống trên người, cô thực sự rất khó chịu.
Đêm đối với người lớn mà nói kỳ thực mới vừa bắt đầu, ngoài cửa sổ xe là ánh đèn rực rỡ len lói, hòa mọi thứ vào màu sắc mờ ảo, dường như không hề chân thật chút nào.
Lê Minh Tùng hạ tốc độ xe xuống thấp nhất, vì trước kia có một lần có một người phụ nữ muốn hãm hại anh, trên xe luôn mang theo thuốc giải của loại thuốc kia, cũng vì như thế, ngày đó đã khiến bản thân thoát khỏi sự khống chế của Lộ Lộ ở Phong Gian, cũng cho Lộ Lộ một bài học.
Một tay vươn lên chiếc hộp nhỏ trước xe, nhưng khi mở ra, anh choáng váng, trong hộp không có thuốc.
Rất ít khi xuất hiện tình huống như vậy, lần trước anh uống đã quên bỏ thêm vào.
Trọng Thanh Thu thực sự không thể trách anh giậu đổ bìm leo, anh biết hậu quả nếu như không giải quyết được sự nóng rực trong người cô.
Quay đầu nhìn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đang yên lặng ngủ ở ghế sau, anh biết mình cũng không thể đợi được nữa, thực sự không thế, bằng không Trọng Thanh Thu không chịu nổi được nữa.
Ánh mắt do dự nhìn ngoài cửa sổ xe, anh nhớ gần đây có một công viên, tầm này lái xe qua đó nhất định rất yên tĩnh, ngoại trừ nơi đó, anh cũng không nghĩ ra được nơi nào khác gần đây.
Quyết định xong, lúc này mới tăng chân ga, nhanh như chớp lái xe về phía công viên, động tác của người phụ nữ trên người tuy chậm rãi, nhưng cảm giác nóng bỏng đã truyền đến toàn thân anh.
“Ô…” Một ngón tay lướt trên da thịt cô, chỉ lướt nhẹ như vậy cũng có thể khiến cho toàn thân cô nảy lên theo bản năng, đầu của cô đụng lên cằm anh, nhưng cô lại không có cảm giác giống như có con gì đang ngọ nguậy nữa.
Ý thức của Trọng Thanh Thu đã gần như tan biến, không còn rõ ràng thứ gì nữa.
Lê Minh Tùng đã cảm giác được lúc này Thanh Thu đã đến mức không chịu được nữa, từng ngón tay thử mơn trớn, lái xe rất nhanh, may mà lúc này cảnh sát giao thông không có trên đường, bằng không xe của anh nhất định sẽ bị vây bắt.
Mắt thấy sắp đến công viên, Lê Minh Tùng chọn lái xe đến chỗ vắng lặng, cùng lúc ngón tay ấn mở cửa kính cách âm ở hàng giữa xe, cho dù có làm cũng tuyệt đối không thể để tụi nhỏ cảm giác được, cho dù có thế nào thì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng là con của anh.
Trọng Thanh Thu mơ hồ, nhưng anh không hề mơ hồ, anh sẽ không làm ra chuyện gây tổn hại đến bọn nhỏ.
Xe chậm rãi dững ở hàng dưới bóng cây, khi đèn xe tắt, rất xa cũng chỉ nhìn thấy ánh đèn mờ ảo bên đường, tin rằng chỉ cần âm thanh trong xe không truyền ra ngoài, sẽ không có ai phát hiện lúc này anh và Trọng Thanh Thu đang làm gì.
Đột nhiên đèn tắt khiến trong xe tối đen, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến ngón tay đang mang đến cảm giác cho hai người họ.
Tay rời khỏi tay lái, xe đã tắt hoàn toàn.
Thuận tay buông xuống, một chiếc đệm giống như một chiếc giường nhỏ dài đặt ngang trong không gian nhỏ hẹp, nhưng đối với một nam một nữ ôm chặt lấy nhau mà nói chật hẹp như vậy vừa hay, không gian rộng căn bản quá lãng phí.
Trọng Thanh Thu được đặt nằm ngang trên đệm mềm, điều hòa trong xe mở vừa đủ, nhưng toàn thân cô vẫn nóng bỏng.
Quả nhiên, tác dụng của thuốc kia viết mặt chân thật nhất của cô lên trước mặt anh…
“Cộc cộc”, có người gõ cửa xe.
Lê Minh Tùng mở đèn nhỏ trước xe, sau đó chậm rãi rung cửa xe:
“Làm gì vậy?”
“Kiểm tra, ai vậy?”
Là cảnh sát, đang đi tuần.
Trọng Thanh Thu mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng người, cô dùng sức cắn môi, không để bản thân phát ra âm thanh gì không hợp, bằng không, cô sẽ rất mất mặt, thật khó chịu, cô chỉ muốn người đột nhiên xuất hiện kia mau chóng rời đi.
“Xoẹt”, có ánh đèn chiếu lên người cô, mà rõ ràng là ánh đèn trước mắt, mặt cô nhất định bị người ta chiếu thấy rồi.
Nhưng cô không dám động đậy.
Toàn thân đều là mồ hôi, nhưng lại không thể nhúc nhích, giống như trên người cô đang mặc bộ đồ ngủ vậy.
Lê Minh Tùng giống như không nhìn thấy ánh đèn kia đang chiếu, thuận tay lấy danh thiếp trong hộp trên tay lái đưa cho cảnh sát ngoài cửa sổ:
“Đây là danh thiếp của tôi, tôi và vợ tôi cùng các con đang ở cùng nhau, tôi muốn các anh rời đi.”
Đèn pin chiếu ra sau xe, sau đó dời đi, tiếp theo là giọng nói áy náy của cảnh sát:
“Anh Lê, thực xin lỗi, chúng tôi quấy rầy rồi.”
“Không có gì, may mà vợ và con tôi đều đang ngủ rồi, bằng không tôi phải báo các anh quấy nhiễu dân rồi.”
Cảnh sát kia lập tức sợ muốn tè ra quần, Lê Minh Tùng là ai, bọn họ đã sớm biết, nếu như Phong Thiếu Dương không phải dựa vào thân phận cùng mẹ khác ba với Lê Minh Tùng, chỉ sợ Phong Thiếu Dương căn bản không thể động đến nửa sợi lông của Lê Minh Tùng, kỳ thực địa vị của người đàn ông này cũng không kém sư trưởng Cát ở thành phố F là bao.
Người so với người đúng là tức chết, người ta còn trẻ hơn cả bọn họ, nhưng muốn gì có đó, phụ nữ càng không cần nói ở đây.
Rời đi nhanh như bay, chỉ sợ mất chân.
Lê Minh Tùng nhìn bóng lưng hai tên cảnh sát rời đi, gương mặt hiện ra ý cười, xem ra không cần anh phải cố ý làm gì nữa rồi, ngày mai, quan hệ của anh và Trọng Thanh Thu sẽ được xác thực trong thành phố F, tấm ảnh kia là lời giải thích cho mọi thứ.
Hạ cửa sổ xe, ấn tắt đèn xe, trong xe lại khôi phục mùi vị trước đó.
Xoay người, anh lại một lần nữa…
Ngoài thủy tinh cách âm, tụi nhỏ vẫn đang ngủ say.
Bùi Tuệ, cô hận Bùi Tuệ.
Mọi thứ đã xảy ra.
Nước mắt nhẹ chảy ra, trong suốt nơi khóe mắt, cũng hiện lên sự vắng lặng trong đêm đen đầy sương mù.
Chỉ lẳng lặng nằm ở chỗ cũ, cô cũng không nhúc nhích, mắt nhìn người đàn ông kia thoải mái đứng lên, sau dó chỉnh lại bản thân mình, lại nhấn mở kính cách âm để cô nghe thấy được tiếng hít thở đều đều của tụi nhỏ phía sau.
Tất cả đều quay lại cảm giác bình thường, nhưng cô biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, cô nhớ rõ, là cô cầu xin anh ta.
Cắn răng, gương mặt đỏ ửng đầy sự xấu hổ.
Người đàn ông đó khởi động xe, bình tĩnh nói một câu:
“Lý Ngọc Huyền đã từ chức khỏi Lê Thị, hôm đó là cô ta đuổi người làm, mạo danh vào trong nhà anh, Trọng Thanh Thu, anh nghĩ em hiểu lẩm rồi, anh và cô ta chưa từng có quan hệ, nhưng em vẫn không biết một thói quen của anh, đó chính là trước giờ không cho phép có bất cứ ý đồ gì với người phụ nữ của anh, cô ta có thì cũng chính là lúc cô ta nên rời khỏi anh.”
Nghe những lời lạnh lùng vô tình của anh ta, anh ta đối với phụ nữ ngoại trừ nhu cầu thì không có bất kỳ thứ gì khác, chỉ là, ngoại trừ Phương Thu, mà cô cũng là vì cô giống Phương Thu mới bị anh ta giúp đỡ.
Tất cả những chuyện này giống như một trò cười, nhưng con cờ dễ thấy nhất trong đó cũng không sao lui quân được chính là cô, cũng là mẹ của hai đứa con của anh ta.
Lúc này, cô thực sự không còn mặt mũi nào gặp lại Bùi Minh Vũ nữa, bị Lê Minh Tùng mang từ nhà họ Bùi đi, lại còn xảy ra chuyện như vậy, cô cảm thấy cơ thể cô đã bị vấy bẩn rồi.
Nếu như vẫn còn yêu, vậy thì những chuyện vừa nãy chính là mộng đẹp, nhưng nếu như không còn yêu nữa thì chính là chán ghét, cô cảm thấy tất cả những chuyện vừa xảy ra đều dơ bẩn, chỉ vì người đàn ông không yêu cô mà chỉ lợi dụng cô.
Yên lặng nhìn mặt nghiêng của anh ta, cô không trả lời anh ta một câu.
“Tại sao không nói gì?”
Trong màn đêm tranh sáng tranh tối truyền đến giọng nói của Lê Minh Tùng khiến cô khẽ run rẩy, mọi thứ của anh ta thậm chí cả giọng nói của anh ta đều có thể chi phối thần kinh của cô.
“Anh muốn tôi nói gì?”
“Chí ít, em nên nói cho anh biết em tin anh, ít nhất, em nên nói em không tức giận mà trở về bên cạnh anh.”
“Được, tôi nói, anh nghe cho rõ, Lê Minh Tùng, tôi tin anh, tôi không hề tức giận, tôi quay về bên cạnh anh.”
Lời cô nói đều là giận hờn, giọng điệu đó lời nói đó chỉ vì anh ta bảo cô nói cô mới nói, nhưng trong lòng lại là chuyện khác.
“Trọng Thanh Thu, em đang giận dỗi sao? Có thể giải thích cho em, anh cảm thấy anh đã làm đủ nhiều rồi.”
Ngoại trừ Phương Thu ra, trước giờ anh chưa từng có kiên nhẫn với bất kỳ người phụ nữ nào như vậy.
“Ha ha, cảm ơn sự kiên nhẫn của anh, cảm ơn sự đặc biệt của anh.”
Cô tiếp tục nói những lời nhẹ nhàng, nhưng đáy lòng lại là sóng to gió lớn.
“Trọng Thanh Thu, nói xong rồi, sáu tháng sau anh sẽ trả lại tự do cho em, anh nói được làm được, nhưng trong sáu tháng này, anh hy vọng em có thể biết thân biết phận một chút, ít nhất đừng để xảy ra chuyện bỏ nhà đi nữa.”