“Thanh Thu, dưa hái xanh không ngọt, đi theo cảm giác mới có được hạnh phúc, tin anh đi.” Đưa tay ra hiệu chữ V với cô, Bùi Minh Vũ liền quay người sải bước rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên lại cao lớn đến thế.
Dường như mỗi người Mẫn Mẫn và cả Bùi Minh Vũ đều tác thành cho cô, dường như ai cũng đẩy hạnh phúc tới cho cô và bọn nhỏ.
Vậy cô vẫn muốn buông tay sao?
Quay về phía Lê Minh Tùng mà trong lòng hoang mang, cô nhìn vào mắt anh: “Anh nói đi, anh đến làm gì?”
Một cánh tay của Lê Minh Tùng cứ giương cao, đứng trên bãi cát: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, tới đây, để ba ôm các con.”
Giọng nói của anh, lời nói của anh, đơn giản như vậy, nhưng cũng rất dứt khoát.
Trên đầu anh là vải xô, trên đùi là thạch cao, anh giang hai cánh tay thoạt nhìn rất buồn cười, nhưng biểu cảm của anh rất nghiêm túc.
Bọn nhỏ có chút mơ hồ nhìn Thanh Thu, không rõ nên hình như đang xin ý kiến.
Thanh Thu không nói, cắn chặt môi không biết đối diện thế nào với sự thay đồi bất ngờ này, tưởng rằng anh ấy chỉ vì dòng máu của mình đang chảy trong người bọn nhỏ mới muốn đón bọn nhỏ về nhà họ Lê, tưởng rằng anh ấy căn bản không quan tâm đến bọn nhỏ, nhưng bây giờ, dường như tất cả đã không giống nữa rồi, anh ấy mang nụ cười rực rỡ hòa tan tất cả, anh ấy đang nhận bọn nhỏ.
“Nào, để ba ôm một cái.”
Quỳnh Quỳnh phản ứng lại đầu tiên: “Mẹ, chú ấy là ba sao?” Giọng điệu chất vấn rất rõ ràng, đây không phải là lần đầu hai bọn nhóc gặp Lê Minh Tùng, tại sao trước đây anh ấy không nói mà bây giờ mới nói là ba chứ?
Phải hiểu rằng ba nuôi và ba ruột là hai từ khác nhau, mấy năm nay Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã hỏi rất nhiều lần câu hỏi ba ruột là ai rồi, nhìn lại Lê Minh Tùng và Thanh Thu, Thùy Thùy vỗ tay lên cát mịn: “Ba nuôi, có phải ba đang đùa không?”
Câu hỏi này thật sự đủ thẳng thắn rồi, cũng nói lên sự không tin tưởng tận đáy lòng của bọn nhỏ, mấy năm đã không có ba ruột rồi, đột nhiên lại xuất hiện một người, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đều cảm thấy đây chắc chắn là mơ, chắc chắn là ba nuôi Minh Tùng đang nói đùa với chúng.
Mặt Lê Minh Tùng tái đi, anh bước lên một bước, sau đó ngồi xổm trước mặt bọn nhỏ, mắt nhìn vào mắt, lúc thì nhìn Thùy Thùy lúc thì nhìn Quỳnh Quỳnh, đúng là hai cô bé đáng yêu khiến anh không nhịn được muốn ôm lấy, còn muốn hôn, nhưng bây giờ, việc cấp bách là khiến cho hai cô bé tin anh là ba ruột của chúng, là cơ hội mà Bùi Minh Vũ cho, nếu không phải Bùi Minh Vũ thì anh cũng không tìm được Trọng Thanh Thu, người con gái nhỏ bé ấy thật biết cách trốn, cho dù thế nào, cốt nhục của anh thì anh vẫn phải nhận, sau này anh còn phải che chở cho hai bọn nhỏ, để bọn nhỏ lớn lên vui vẻ, vừa nghĩ tới hai đứa bị người ta gọi là “con hoang” thì trong lòng người đàn ông cũng không khỏi chua xót: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, tin ba, ba chính là ba ruột của các con.” Vừa vươn người ra, cũng không quan tâm bọn nhỏ có tin hay không, hai cánh tay ôm vào, hai đứa trẻ tựa vào ngực anh, lại dùng sức “soạt” một cái, anh bế hai đứa bé lên.
Bây giờ hai đứa nhỏ bị bế lên cao ngang đỉnh đầu anh đang nhìn anh từ trên cao.
“Ba đúng là ba ruột của con sao?” khẽ nhíu mày, Quỳnh Quỳnh làm dáng vẻ suy nghĩ: “Con không tin.”
Anh nghiêng đầu sang cắn vào chiếc cằm nhỏ của Quỳnh Quỳnh: “Không tin cũng phải tin, đây là sự thật, mẹ con có thể làm chứng.”
“Nhưng mẹ không thừa nhận ba là ba ruột của bọn con, Quỳnh Quỳnh, em nghĩ chú ấy là người nói dối, chú ấy thương chúng ta bị các bạn gọi là “con hoang”, cho nên mới cố ý nói chú ấy là ba ruột của chúng ta đó, được rồi, bọn con hiểu lòng tốt của chú rồi, cùng lắm sau này không gọi chú là chú người xấu nữa là được.”
“Đúng vậy, điều này rất có thể, bọn con muốn xuống, bọn con không cần chú bế, ba ruột không được nhận tùy tiện.” Dùng sức muốn trượt xuống, hai bọn nhóc cùng dùng sức làm cho Lê Minh Tùng đang bị thương nên không đánh nổi, khỏe quá, anh nghiêng ngả nhưng vẫn cố ôm chặt hai bọn nhóc không buông tay.
“Ba không mềm lòng đâu, ba đúng là ba ruột của các con.”
“Nhưng mà... Ừm, các bạn ở nhà trẻ nói ba ruột và mẹ chơi trò hôn nhau mới có bọn con, nhưng chú và mẹ con hình như... hình như...”
“Quỳnh Quỳnh không được nói nhảm.” Thanh Thu muốn chui luôn vào hố cát mất, làm gì có kiểu nghi ngờ cô và Lê Minh Tùng như vậy, nhưng cô lại không tức giận nổi với bọn nhỏ.
“Mẹ, điều này rất quan trọng, con không nói nhảm, là thật đó, chỉ có ba nuôi chơi trò hôn nhau với mẹ mới có con và Thùy Thùy.” Vô cùng chắc chắn, chưa chơi trò hôn nhau với mẹ thì chắc chắn không phải ba ruột của bọn nhỏ.
Lần đầu tiên Lê Minh Tùng bó tay với hai cô bé này, nhìn Thanh Thu cầu cứu: “Thanh Thu, mau nói cho bọn nhỏ biết anh là ba ruột của bọn nhỏ đi.”
“Em...” Cắn môi, Thanh Thu lúc này không có chút dũng cảm nào, chỉ cần ừ, thì hai đứa nhỏ nhất định sẽ cho rằng cô và Lê Minh Tùng đã chơi trò hôn nhau, chỉ vừa mới nghĩ thôi, da cô bị ánh nắng chiếu ửng hồng lên, đầu cũng thõng xuống: “Em phải quay về khách sạn rồi, Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các con muốn về cùng không?”
“Trọng Thanh Thu...” Lê Minh Tùng mồ hôi đầy đầu, lần này anh bị đánh không nhẹ, chân đang đau, đầu cũng đang đau, nhưng điều khiến anh đau đầu nhất là hai đứa nhỏ trong lòng, sống chết cũng không thừa nhận anh là ba ruột. Vấn đề này hơi khó giải quyết, cũng hơi vướng víu và phiền phức, thấy Thanh Thu muốn đi, anh vội ôm hai đứa nhỏ đuổi theo Thanh Thu: “Đừng đi, nói rõ đã rồi hãy đi.”
Mặt Thanh Thu càng đỏ thêm, muốn cô nói gì, đi càng nhanh hơn cứ như thể một người lớn và hai đứa bé phía sau mà đuổi kịp cô thì sẽ bán cô đi vậy.
“Ây da... Oa...” Một tiếng kêu khó chịu hòa cùng với tiếng kêu sợ hãi của bọn nhỏ, Lê Minh Tùng đang ôm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bị vướng chân ngã xuống.
“Mẹ, đau quá...”
“Ba ruột, ba chảy máu rồi.”
Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy cùng hô lên một câu, nhưng Thanh Thu chỉ nghe thấy một câu cuối: “Anh Tùng...” Giật mình quay đầu lại, quả nhiên tấm vải xô trên trán Lê Minh Tùng đã thấm ra chút máu, màu máu tươi dọa sợ hai đứa nhỏ, Quỳnh Quỳnh đến phía trước đầu anh: “Ba ruột, ba đau không?”
Cô bé ân cần hỏi han, đến bản thân cô cũng không biết con bé vừa gọi Lê Minh Tùng là gì.
Con bé gọi ba ruột rồi.
Nhưng là vì sốt ruột và lo lắng mới nhất thời thốt lên, đến cả bản thân Quỳnh Quỳnh cũng không biết.
Lê Minh Tùng quên cả đau, khuôn mặt đẹp trai nhìn Quỳnh Quỳnh: “Quỳnh Quỳnh, con vừa gọi ba là gì?”
Quỳnh Quỳnh không chút suy nghĩ, cứ thế nói: “Ba ruột.”
“Con gọi ba là ba ruột rồi, con thừa nhận ba là ba ruột của con rồi phải không?” Nằm bò ra nhìn Quỳnh Quỳnh, một người lớn với hai đứa nhỏ còn chật vật nằm trên cát.
“Ây da, sao con lại gọi ba là ba ruột chứ, không thể chứ, con không thừa nhận, ba còn chưa hôn mẹ.”
“Không đúng, Quỳnh Quỳnh, nếu chú ấy đúng là ba ruột, chú ấy phải hôn mẹ mới được, hơn nữa, tại sao nhiều năm như thế rồi mà không nhận chúng ta chứ? Còn nữa, khi mẹ chịu bao nhiêu vất vả nuôi chúng ta lớn thì chú ấy đang làm gì chứ? Chú ấy phải nói rõ, như vậy chúng ta mới có thể nhận chú ấy.” Thùy Thùy vừa nói vừa đứng dậy, nhìn Lê Minh Tùng từ trên cao: “Con không nhận, con chỉ nhận mẹ.”
“Ừm, con cũng vậy.”
Lê Minh Tùng lắc đầu, anh thật sự thua hai nhóc này rồi: “Thanh Thu, em qua đây.”
Cô sẽ qua đó mới lạ, cô đã đoán được anh muốn làm gì rồi, nhất định là chơi trò hôn nhau gì đó để cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh một câu trả lời thỏa đáng, nhưng đang giữa ban ngày ban mặt, cô không muốn, lại càng không dám.
“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các con qua đây, đi, chúng ta về khách sạn.” Không ai quan tâm anh, Thùy Thùy nói đúng, khi cô nuôi lớn bọn nhỏ, thì anh lại không biết đang vui sướng với người con gái nào, nghĩ đến là cô lại không cam lòng, cất bước đi.
“Nhưng mà mẹ, đầu chú ấy chảy máu rồi.” Quỳnh Quỳnh lại mềm lòng, biểu cảm của người đàn ông đó có vẻ như anh là ba ruột của bọn nhỏ thật, nếu như là thật, vậy thì... vậy thì... Vậy thì cô bé thật sự không chịu được anh chảy máu mà không ai quan tâm, thật đau lòng.
“Không cần quan tâm, chúng ta đi.” Anh bị thương cũng không phải vì cô, mà là vì Phương Thu, nói cho cùng anh không thể cho cô cái gì, bây giờ anh chẳng qua muốn đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh từ chỗ cô đi thôi, nghĩ lại trái tim cô liền buốt giá.
“Mẹ, hay là, gọi xe cứu thương 115 đi, cô giáo nói chảy máu nhiều sẽ chết người, nếu như ba..., à không, nếu chú ấy chết rồi, vậy con và Thùy Thùy thấy chết mà không cứu, như vậy là vô đạo đức rồi.”
Nói mãi, nói tới mức Thanh Thu á họng: “Con gọi đi, dù sao mẹ cũng đi đây.”
Nhanh chân bước đi, đến bọn nhỏ cũng không quan tâm, muốn cô ở lại chơi trò hôn nhau, cô có chết cũng không muốn.
Khi phụ nữ đã quyết tâm, đàn ông khỏi cần kéo về, thế nên lúc đầu khi làm thì nên nghĩ đến hậu quả.
Nhưng khi nghĩ như vậy, Thanh Thu lại thấy bản thân đã sai, khi anh làm, anh ấy cũng không biết, anh ấy đã uống rất nhiều.
Haizzz, lại là vì Phương Thu, tận đáy lòng cô lại buồn bực bất an vô cớ rồi.
Lê Minh Tùng dùng sức đứng lên từ bãi cát: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các con tin ba là ba ruột các con không?” Nhìn hai đứa nhỏ đang do dự, Lê Minh Tùng khởi xướng cuộc tổng tiến công, cho dù thế nào thì khiến bọn nhỏ nhận anh trước mới chính xác, nhưng từ tối qua đến bây giờ, anh vẫn không dám tin đây là sự thật, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh lại thấy rất có khả năng, bởi vì khi đó Thanh Thu thật sự không qua lại với người đàn ông khác ngoài anh, Bùi Minh Vũ và Hoàng Cảnh Hưng, mà khả năng hai người đàn ông đó là ba ruột của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã hoàn toàn bị loại bỏ, nhóm máu còn không giống, sao có thể được.