Nhìn anh hơi cúi đầu mang theo vẻ trầm tư, có lẽ phần tài liệu này cũng không dễ kí kết…
Đặt cà phê bên tay trái anh, cô lặng lẽ lùi sang một bên, đi đến sofa ngồi xuống, thưởng thức cà phê cho thêm mật ong, hương vị kì lạ khó tả, thiếu đi cảm giác nguyên chất của cà phê, nhưng cô vẫn vui vẻ uống sạch.
Rốt cuộc người kia là ai?
Tâm tư của cô chỉ xoay quanh vấn đề này.
Trong văn phòng rất yên tĩnh, dường như có thể nghe được cả âm thanh uống cà phê. Cô nhìn chằm chằm tờ báo trên bàn trà, nhưng lại hoàn toàn không hiểu nội dung của nó. Thời gian chậm rãi trôi qua, bụng cô đột nhiên vang lên tiếng kêu ùng ục, trước đó cô ngủ quá nhiều, cho nên bây giờ mới cảm thấy đói bụng.
Rèm cửa màu trắng ngà để lọt vài tia nắng, nhưng không làm tan được khí lạnh bên trong phòng. Trong phút chốc, bàn trà đột nhiên nhiều hơn một bóng người, cô ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, Lê Minh Tùng đang đưa tay về phía cô: “Được rồi, tài liệu đều đã xử lý xong rồi, chúng ta đi thôi, chủ nhân của tiệc sinh nhật ngày hôm nay…”
Tay cô đặt vào tay anh, hai người thân mật hơn một chút…
Đúng là có chút không quen lắm.
Cùng nhau đi ra khỏi văn phòng, lần này nữ thư kí ngoại trừ lộ ra vẻ yêu thích và ngưỡng mộ thì không gọi Lê Minh Tùng nữa.
Trong bãi để xe, chiếc BMW và Volkswagen Beetle được để cùng một chỗ, dường như đang trong giờ nghỉ trưa: “Trọng Thanh Thu, ngày mai em học lái xe đi, sau này em có thể tự mình lái xe rồi.”
Cô đưa tay sờ lên chiếc Volkswagen Beetle mini xinh đẹp, thật ra cô cũng rất thích dòng xe này, rất đẹp mắt.
Anh mở cửa xe cho cô, chờ cô ngồi vững anh mới thắt dây an toàn, toàn bộ quá trình khiến cho người bảo vệ của hầm gửi xe sợ ngây người.
“Tách!” Ánh đèn flash lóe lên, Trọng Thanh Thu muốn nổi giận, nhưng Lê Minh Tùng lại tỏ ra không để ý, chậm rãi khởi động xe. Hiện giờ tâm trạng của anh rất tốt, anh bật đài trên xe ô tô, trong xe lập tức vang lên tiếng nhạc của một bài nhạc cổ xưa, nhịp điệu tang thương khiến cho tâm trạng của anh cũng bị nhiễm lên vẻ u buồn. Lê Minh Tùng vừa định ấn nút đổi một bài hát khác, Trọng Thanh Thu lập tức giữ tay anh lại: “Đừng đổi, em thích bài này…”
Trong lời bài hát có tuyết rơi, tuy hoàn toàn trái ngược với hiện tại nóng nực, nhưng trong thế giới đó dường như lại có thêm vẻ tinh khiết đẹp đẽ…
Lê Minh Tùng không nói gì, anh chậm rãi lái xe, bài hát kia vang lên lặp đi lặp lại, đến tận khi xe dừng lại mới kết thúc. Lúc này, Trọng Thanh Thu mới thu hồi suy nghĩ của mình. Đến rồi, không phải nhà hàng đồ Nhật nữa, nhưng vẫn là bình mới rượu cũ, anh đổi một nhà hàng đồ Hàn mà thôi. Anh đón cô xuống xe, anh nói: “Ở đây có mì, mùa hè nóng nực, ăn bát mì lạnh sẽ đỡ nóng.”
Cô cười một tiếng, cũng thu hồi lại tâm trạng u sầu khi nghe ca khúc vừa nãy: “Minh Tùng, cảm ơn anh.” Cô rất thích ăn món mì lạnh, chua chua ngọt ngọt, ăn ngon vô cùng, ở trên lại có thêm một quả trứng và vài miếng lạp xưởng nướng, hương vị càng ngon hơn.
“Một bát mì đã có thể theo đuổi được em sao?” Nụ cười của cô khiến ánh mắt anh sáng lên, có lẽ vì vừa rời khỏi xe, trên người cô vẫn còn dư âm của bài hát kia, làm anh nhớ tới Phương Thu, mấy ngày rồi không gặp, không biết Phương Thu có khỏe không?
Nhân vân nhà hàng dẫn anh và cô đi vào sảnh lớn, đã sớm qua giờ ăn trưa rồi, trong nhà hàng có nhóm người túm năm tụm ba, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng xì xào, nhưng vì ở cách xa nên không nghe được rõ ràng.
“Anh đi hai người sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì vào chỗ VIP ở bên trong đi.” Chỉ liếc mắt nhìn khí thế trên người Lê Minh Tùng, nhân viên nhà hàng đã đưa ra đề nghị.
Lê Minh Tùng vừa định đồng ý thì Trọng Thanh Thu ở bên cạnh lại nói: “Minh Tùng, ngồi ở vị trí gần cửa sổ kia đi, thật ra bên ngoài còn yên tĩnh hơn.” Vừa ăn cơm vừa ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, cảm giác này rất dễ chịu. Cô đột nhiên phát hiện ra làm người phụ nữ của anh cũng không tệ lắm, ít nhất không cần phải lo cơm áo gạo tiền, cũng không cần giống như cô ngày trước, vì chi phí sinh hoạt và ba bữa cơm hàng ngày mà ủ rũ.
Vì sao cô không thể tài giỏi như anh chứ? Nếu như có thể thì cô cũng không muốn dựa dẫm vào ai, thích gì làm nấy, tốt biết bao?
Lê Minh Tùng gật đầu: “Hôm nay đều do em quyết định.”
Ha ha, hôm nay cô là chủ nhân tiệc sinh nhật, cho nên anh chiều cô một ngày sao? Đột nhiên cô phát hiện ra thì ra sinh nhật cũng có thể tốt đẹp như vậy.
Bên cạnh là cửa sổ bằng kính kéo dài xuống mặt đất, ở giữa lớp kính trong suốt là những giọt nước không chảy xuống được, những giọt nước đó dường như biến thành vô số dòng chảy nhỏ vẽ nên câu chuyện của riêng mình ở trên mặt kính, cô lặng lẽ nhìn, cảm thấy cảnh tượng này rất huyền diệu.
“Mời hai vị chọn món ăn.” Nhân viên phục vụ đứng trước bàn, đưa hai quyển thực đơn đặt xuống trước mặt Lê Minh Tùng và Trọng Thanh Thu, cũng thu hút sự chú ý của Trọng Thanh Thu.
“Đẹp mắt lắm sao?” Lê Minh Tùng không vội vã gọi đồ ăn, dường như anh không đói bụng, chỉ ân cần nhìn cô.
Cô cầm thực đơn nói: “Cũng được.”
Lê Minh Tùng gật đầu, sau đó chăm chú nhìn vào thực đơn. Trọng Thanh Thu học dáng vẻ của người phương Bắc ở trên tivi, ngồi xếp bằng trên giường. Cô cảm thấy ở phương Nam lại gặp giường sưởi của phương Bắc quả thật rất kì quái, nhưng điều này khiến người ta cảm nhận được phong tục tập quán của nhiều nơi trong nước. Chỉ có điều đây cũng là một dạng trang trí mà thôi, làm gì có ai ngồi giường sưởi lại mở điều hòa mát lạnh chứ?
Nơi này chính là như thế…
Đã là sinh nhật của cô, đương nhiên anh sẽ để cho cô chọn, Trọng Thanh Thu không hề khách sáo, chọn vài món ăn, sau đó cô chọn thêm một đĩa kim chi.
Mì lạnh lên trước, hiển nhiên là nước dùng đã được nấu sẵn, cô ngẩng đầu nhìn Lê Minh Tùng, Lê Minh Tùng chỉ làm một dấu tay với cô: “Em ăn trước đi.”
Cô cầm thìa múc một miếng mì lạnh vào miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt này là thứ cô thích nhất: “Ăn ngon lắm!” Cô khen thật lòng, thậm chí cô đã quên rằng lần cuối cùng cô được đi ăn mì lạnh là ngày tháng năm nào rồi…
“Sinh nhật vui vẻ.” Mới ăn hai miếng, một cành hoa hồng xanh được đưa đến trước mặt cô, vẫn là màu xanh nhạt, vẫn là dáng vẻ đẹp mê người: “Minh Tùng, anh sẽ làm cho em yêu anh mất.”
“Vậy thì yêu đi.” Anh cầm đĩa lên, ánh mắt anh nhìn món ăn trên bàn, trong mắt toát ra vẻ dịu dàng, có vài người anh cũng nên buông bỏ rồi. Nhớ tới hai đứa con gái yêu dấu, anh đột nhiên cảm thấy thì ra có một gia đình, có hai đứa con gái mới là đích đến cuối cùng của người đàn ông.
Lúc trước, anh sai rồi.
Tính ra thì đây là lần thứ ba anh và cô ăn cơm cùng nhau.
Nghĩ đến đây, khóe môi anh khẽ cong lên, nở nụ cười mê người, dường như mỗi lần chọn đồ ăn cô đều chọn mì, hai lần trước là ăn mì bình thường, lần này anh đã cố tình sắp xếp cho cô đến quán ăn Hàn Quốc, gọi thêm mì lạnh.
Lấy một con cá thu mới nướng xong gắp vào bát cô: “Mì lạnh nên đừng ăn quá nhiều, cẩn thận lạnh bụng.”
Cô lè lưỡi, cô đúng là khác người, cả một bàn đầy đồ ăn ngon, cô lại chỉ thích ăn mì lạnh và kim chi, hoàn toàn không ăn chút đồ mặn nào.
Đóa hoa hồng xanh để một bên, cắm trong một bình hoa nhỏ, tản ra mùi hương dịu nhẹ, khiến cho bầu không khí ăn trưa giữa hai người trở nên lãng mạn hơn, cô nghe nói trước khi kết hôn sẽ phải yêu đương, nhưng cô và anh chưa từng làm vậy, thôi thì coi như bây giờ bọn họ đang nói chuyện yêu đương đi.
Nhưng hai người đã có hai đứa con, có lẽ ăn cơm xong, nghỉ ngơi thêm một lát là phải đi đón bọn trẻ rồi.
Vừa dùng cơm vừa cảm nhận nước ở trong cửa kính bên cạnh chuyển động, cảm giác này thật sự rất dễ chịu.
Ăn xong, Lê Minh Tùng ngoắc tay, lập tức có nhân viên phục vụ cầm thẻ vàng của anh đi thanh toán. Người đàn ông này đi đến đâu cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của phụ nữa, vừa nãy, khi nữ nhân viên phục vụ kia nhận lấy thẻ vàng trong tay anh, cô ta do dự một lúc mới rời đi, hơn nữa dáng vẻ còn lưu luyến không rời.
Đàn ông đẹp trai lại nhiều tiền, phụ nữ nào lại không thích chứ?
Tính ra thì cô cũng rất hạnh phúc rồi.
Bởi vì cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi mà thôi…
Đột nhiên, cô nhớ đến Lương Thùy Trang, sau đó là Bùi Minh Vũ, khi đứng dậy rời đi cùng anh, cô thuận miệng hỏi: “Thẻ căn cước của tôi đưa cho Bùi Minh Vũ rồi sao?”
“Ừ, sáng nay anh ta đã trả lại rồi.” Nghe thấy cô nhắc tới Bùi Minh Vũ, gương mặt Lê Minh Tùng trầm xuống, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường: “Trọng Thanh Thu, về sau em ít tới nhà họ Bùi thì hơn.”
Cô khẽ giật mình, dừng bước lại: “Vì sao? Mẹ em còn đang ở nhà họ Bùi mà.”
“Nhớ bà ấy thì hẹn ra ngoài gặp mặt là được, tóm lại, về sau em đừng tới nhà họ Bùi nhiều.”
Cô không nói chuyện, coi như không đồng ý. Dựa vào đâu mà Lê Minh Tùng nói không cho cô tới thì cô không được tới chứ? Cô là người, không phải đồ vật của anh.
Xe bắt đầu khởi động: “Thanh Thu, sau này hi vọng em có thể nhớ kĩ lời của anh, anh định dẫn em đi đài phun nước ở quảng trường, nhưng chúng ta sắp phải đón bọn trẻ rồi, chúng ta tới nhà trẻ trước đi.”
Nhìn đồng hồ trên tay, đúng là nên đi đón bọn trẻ rồi, chỉ là bây giờ hơi sớm, có lẽ chưa tới giờ bọn trẻ tan học, có lẽ phải sớm hơn khoảng nửa giờ: “Được!”
Anh lái xe vô cùng thành thạo, không có dáng vẻ giống như bị thương. Người đàn ông này chính là như vậy, vô cùng khỏe mạnh, dễ bị thương nhưng cũng dễ lành, chỉ là những vết sẹo kia sẽ không nhanh chóng biến mất, có lẽ phải mất thêm chút thời gian.
Ít ra cô cũng không cần phải giúp anh xoa bóp nữa.
Người đàn ông này luôn tìm cách bắt nạt cô.
Xe đi qua dòng người đông đúc, nhanh chóng đến khu vực gần nhà trẻ, hai bên đường có mùi xoài thơm ngát, trên cây màu xanh, màu vàng đan xen vào nhau, trái xoài ngả vàng nhưng vẫn chưa chín hẳn, tạo ra phong cảnh vô cùng đẹp mắt. Nơi này an ninh rất tốt, vì vậy không có ai đi hái trộm hay vặt xoài.
Rất nhanh, phía trước mặt xuất hiện một bãi cỏ, xe của Lê Minh Tùng dừng lại ở ven đường, điều hòa mở công suất lớn, cho nên trong xe không hề nóng.
Bãi cỏ đẹp như vậy, cô thật sự muốn xuống xe ngồi một chút, nhưng quay đầu nhìn sang anh, cô cảm thấy anh nhất định sẽ không đồng ý, một nhân vật lớn như anh sao có thể hạ mình ngồi trò chuyện với cô trên bãi cỏ được?