“Đừng nói nữa...” Một giọng nữ thét lên. Giọng nói cao vút ấy không phải ai khác mà chính là Phương Thu đang đứng cạnh hai người đàn ông, vai cô ta vẫn luôn run lên không ngừng, như có thể ngã gục xuống đất bất cứ lúc nào.
Tiếng hét của cô khiến Phong Thiếu Dương im lặng. Một tay anh ta nhẹ nhàng đỡ lấy vai Phương Thu: “Được rồi, em không cho anh nói thì anh sẽ không nói nữa, vậy chúng ta đi thôi.”
Sự thay đổi đột ngột của anh ta khiến cho người vừa mới chạy qua là Thanh Thu trợn tròn mắt. Thật ra, qua hai lần gặp Phong Thiếu Dương, cô đã nhìn thấy được tình yêu trong mắt Phong Thiếu Dương, thế nhưng, tình yêu đó lại cứ xen lẫn sự ghen tuông và lòng hận thù, vì vậy tình yêu đó không còn trong sáng nữa.
“Ha ha...ha ha ha... không cần đâu.” Cô khẽ cười, tiếng cười thấp thoáng bị che lấp trong tiếng người huyên náo ầm ĩ. Giọng nói của Phương Thu thực sự không có gì đáng chú ý, nhưng tiếng cười này của cô ta thực sự dội thẳng vào lòng mọi người, khiến tim họ đập nhanh liên hồi, ngay sau đó là một tiếng gào thét dồn nén: “Tôi trả con cho anh, tôi sẽ trả lại cho anh tất cả những gì anh đã cho tôi. Tôi moi ra cho anh xem thì anh sẽ biết nó là của anh chứ gì, ha ha, tôi trả cho anh, trả cho anh...” Nói rồi, cơ thể Phương Thu bắt đầu nghiêng ngả đổ gục xuống như một chiếc lá rụng.
“Phương Thu...”
“Thu...”
Mọi người đồng thanh vang lên, hai người đàn ông cùng lúc đỡ lấy cơ thể yếu ớt ấy, nhưng ngay sau đó, cô phục vụ bàn trong phòng khách thất thanh kêu lên: “Máu, chảy máu rồi, rất nhiều máu.....nhiều máu quá...”
Đúng thế, rất nhiều máu, phần bụng dưới của Phương Thu có cắm một con dao găm, chính xác hơn lúc này nó đã cắm vào bụng cô ấy, ngay chính giữa.
“Phương Thu...” Phong Thiếu Dương sợ ngây người ôm lấy đầu của Phương Thu, để cô nằm dựa vào lòng anh: “Phương Thu, tại sao?”
“Ha ha ha, con của anh, tôi trả cho anh đó, vĩnh viễn trả lại cho anh...” Cô nói không ngừng nhưng đôi mắt cô lại nhìn về Phong Thiếu Dương chứ không phải Lê Minh Tùng, từ đầu đến cuối, đều hề không nhìn Lê Minh Tùng, chỉ lặp đi lặp lại câu nói ấy với Phong Thiếu Dương...
Cô sắp sinh rồi, chỉ còn nửa tháng nữa thôi là cô sẽ sinh, nhưng lúc này, cô lại dùng một con dao găm để kết thúc sinh mạng của một đứa trẻ sắp được chào đời.
“Đừng mà... đừng mà...” Phong Thiếu Dương phút chốc trở nên tỉnh táo, khuôn mặt quyến rũ của anh giờ chỉ còn lại sự kinh hoàng: “120, nhanh gọi 120 đi, sao lại thế này, Phương Thu, em cố gắng lên, sẽ không sao đâu, em và con nhất định sẽ không sao đâu.” Anh bế Phương Thu chạy như bay ra khỏi cửa phòng khách, một nhân viên phục vụ đã chỉ đạo mọi người nhường sẵn một lối đi, người nhà họ Phong đều cuống cả lên, Vũ Hương nắm lấy tay Vũ và Cường Cường đi theo phía sau, khuôn mặt Ninh Tử Tô cũng lộ vẻ hoảng sợ hiếm thấy, bà cũng không ngờ Phương Thu lại phản ứng gay gắt đến vậy, việc này quả thật đã vượt ra ngoài sự dự đoán của bà. Lạc Phương Thu vốn yếu đuối lại dùng dao đâm thẳng vào bụng dưới của mình.
Không đau sao?
Không đau sao?
Bà ta cảm nhận được nỗi đau khi mình sinh con, nhưng Lạc Phương Thu bây giờ hẳn là còn đau hơn lúc bà ta sinh con nữa.
Tất cả mọi người đều chạy theo Phương Thu, cô nằm mềm nhũn trong vòng tay của Phong Thiếu Dương, máu từ bụng dưới ào ào chảy ra, đồng thời, dưới người cô cũng chảy máy, từng giọt từng giọt rơi tích tách rơi trên mặt sàn của Cửu Giai khiến mọi người sợ đến ngây người. Mới ngày mồng một đầu tiên của năm mới, không ai ngờ sẽ xảy ra một cảnh tượng đẫm máu thế này.
Khuôn mặt của Phương Thu vẫn mỉm cười, nụ cười rất khẽ nhưng tuyệt nhiên không hề biến mất. “Thiếu Dương, tôi trả cho anh rồi, ha ha, anh điều tra đi, là của anh đấy, nó đúng là con của anh, mà tôi, cũng trả cho anh rồi.” Cô ta không ngừng lặp lại câu nói này khiến Phong Thiếu Dương toát mồ hồi đầm đìa, mắt cũng rớm lệ.
“Phương Thu, đừng nói nữa, em nhìn anh này, đừng nói nữa, nhìn anh là được rồi. “ Anh ta nói năng lộn xộn, có là người đàn ông kiên cường hơn nữa thì lúc này vẫn sẽ rối loạn mà thôi.
“Không liên quan đến Minh Tùng, thật sự không liên quan đến Minh Tùng, anh ấy chưa từng chạm vào em, chưa bao giờ chạm vào em, ha ha ha, em nghĩ anh ấy muốn em, nhưng không phải, anh ấy còn ác độc hơn anh, đàn ông các người đều rất ác độc, em thà rằng mình không còn sạch sẽ, Thiếu Dương, em thật sự rất muốn...”
“Đừng nói nữa...” Phong Thiếu Dương sốt ruột hét lên, anh ta rơi nước mắt, khóc trong cơn hoảng loạn vô cùng. Anh ta xông lên xe, ngay cả Vũ Hương và Ninh Tử Tô muốn ngồi lên cùng anh ta cũng không cho, một tay ôm lấy Phương Thu, một tay lái xe chạy nhanh đến bệnh viện.
Lê Minh Tùng cũng đuổi theo sau nhưng lại bị Ninh Tử Tô chặn lại: “ Minh Tùng, anh hài lòng rồi chứ? Cháu của tôi đã mất rồi, mất rồi, đều là do anh, đều do anh cả.”
Lời nói mới ác độc làm sao, nhưng đứng trước mặt mọi người, Ninh tử Tô lại ăn không nói có gào thét oán trách, khiếnLê Minh Tùng ngây ra tại chỗ như phỗng. Con của Phương Thu chắc chắn là không còn nữa, cô ấy đã nói rồi, mất con rồi, cô ấy cũng không sống nữa.
Cô ấy thật sự đã từng nói rằng mất con rồi, cô ấy cũng không sống nữa.
“Phương Thu...” Anh cuồng loạn gầm lên nhưng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn Phong Thiếu Dương bế Phương Thu ngồi lên xe và lái xe đi mà thôi. “Ôi, không...”giây phút chiếc xe nổ máy đi, Lê Minh Tùng mới sực tỉnh, vội vàng lao lên xe của mình, tất cả các động tác đều lưu loát nhanh chóng, chỉ mong có thể ngay lập tức đuổi theo Phương Thu.
Hai chiếc xe một trước, một sau lao ra khỏi bãi gửi xe, xe cấp cứu 120 vẫn chưa kịp đến. Lê Minh Tùng vừa lái xe vừa gọi điện cho Tiểu Ngô, bảo cậu ta nghĩ cách để dọn đường, không ai được phép chặn xe của Phong Thiếu Dương, đó là xe cứu thương, nếu mà chậm mất, chỉ sợ Phương Thu cô ấy sẽ...
Anh không dám nghĩ tiếp nữa, đứa trẻ chết thì cô ấy cũng chết, trong đầu anh không ngừng lặp lại lời cô đã từng nói. Cô ấy quá yêu con, mục đích sống của cô chính là có một đứa con của riêng mình, sau đó để conbên cạnh cô mỗi ngày, như vậy là cô cảm thấy vui vẻ rồi.
Nhưng Phong Thiếu Dương, anh ta đã cướp đi quyền lợi này của cô.
Không tin tưởng tất cả, ngờ vực vô căn cứ tất cả, cuối cùng đã khiến cô không thể chịu đựng nổi mà tự ra tay với chính mình, việc này cần bao nhiêu can đảm kia chứ.
Phương Thu ngốc nghếch, cô ấy ngốc quá.
Cô ấy có biết làm như thế không chỉ làm hại đến chính mình và đứa trẻ, mà còn tổn thương trái tim anh.
Vừa rồi, những lời cô ấy nói anh đều nghe thấy hết. Cô đã muốn làm người phụ nữ của anh từ lâu, là anh không cần, anh cố chịu đựng nên mới không cần, không phải anh chê cô ấy không còn trinh trắng, không phải anh không yêu cô ấy, mà là anh muốn lưu lại trong tim một hình ảnh đẹp, mãi mãi lưu giữ ở đó.
Thiếu Dương Phong, anh ta hạnh phúc biết bao. Anh ta là người đàn ông duy nhất của cô ấy, vậy mà anh ta lại không biết quý trọng.
Là anh ta đã hại Phương Thu.
Lê Minh Tùng điên cuồng lái xe đuổi theo Phong Thiếu Dương, Tiểu Ngô quả thực đã làm rất tốt, cả quãng đường đều thông thoáng, bọn họ vượt mấy cái đèn đỏ liên tục. Tòa nhà của bệnh viện mỗi lúc một gần. Mỗi một phút giây trôi qua là trái tim anh lại đập nhanh hơn. Phải sống, em nhất định phải sống.
Anh còn nhớ đêm hôm đó, Phương Thu nói với anh: “Minh Tùng, chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa, em không muốn nhìn thấy anh đau khổ.”
Thực ra, anh cũng không muốn nhìn thấy cô đau khổ.
Vậy nên, anh nắm lấy tay cô, để hương thơm và hơi ấm của cô lưu giữ lại trên đầu ngón tay. Sau khi xoay người rời đi, hai người không còn gặp nhau nữa, thâm chí còn không gọi điện thoại không nhắn tin.
Cả hai người chỉ thầm nhớ đến nhau. Anh không đi hỏi thăm bất kì tin tức gì có liên quan đến cô, chỉ mong mọi thứ với cô đều ổn cả.
Nếu anh có hỏi thăm trước thì anh cũng sẽ không đến nhà hàng Cửu Giai, cũng sẽ không xảy ra tất cả chuyện này.Thanh Thu, đều là do Thanh Thu, chính cô đã gọi anh vào. Đột nhiên nghĩ đến Thanh Thu, anh mới sực nhớ ra anh đuổi theo ra đây, vậy thì Thanh Thu đâu?
Ánh mắt anh vô thức nhìn vào gương chiếu hậu, anh trông thấy chiếc xe của Bùi Minh Vũ. Anh ta ở đây thì Thanh Thu chắc chắn cũng ở đây. Anh thở dài, Thanh Thu tuyệt đối không được ở bên Bùi Minh Vũ, là ai cũng được nhưng không được là Bùi Minh Vũ.
“Két.” Xe dừng trước cổng chính bệnh viện. Cửa xe của Phong Thiếu Dương vừa mở, lập tức có mấy y tá đẩy giường di dộng của bệnh nhân đến. Hai mắt Phong Thiếu Dương đỏ ngầu. Anh ta bế Phương Thu không chịu thả cô xuống, Phương Thu lúc này đã không thể nói năng được nữa rồi. Cô nhắm hờ mắt, trên khuôn mặt vẫn mỉm cười. Cô nằm bình thản trong vòng tay của Phong Thiếu Dương, không hề cử động.
Lê Minh Tùng lao tới: “Phong Thiếu Dương, anh muốn cô ấy chết sao?”
“Không...không muốn...”
“Đặt cô ấy xuống, nhanh, có lẽ còn có thể cứu được, cả mẹ và con đều có thể cứu được.”
Nghe anh nói thế, Phong Thiếu Dương vội vàng đặt Phương Thu lên chiếc xe đẩy, mấy cô y tá cùng đẩy xe, chạy như bay đến phòng phẫu thuật.
“Người nhà bệnh nhân, ai là người nhà bệnh nhân?” Lê Minh Tùng và Phong Thiếu Dương đứng ngoài phòng phẫu thuật, còn có vài người vừa chạy vội đến. Thanh Thu bảo Bùi Minh Vũ đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vào xe, mọi người cùng đến đây cũng không giúp được gì. Cô chỉ lo cho Phương Thu, cô còn nhớ những lời Phương Thu đã nói với cô trong nhà vệ sinh. Phương Thu muốn cô chăm sóc Lê Minh Tùng thật tốt, bảo anh ấy bớt hút thuốc, bớt uống rượu, những lời đó vẫn còn rõ ràng bên tai, nhưng lúc này, Phương Thu cô ấy...
Người phụ nữ ngốc nghếch, còn ngốc hơn cả cô nữa.
“Là tôi...”
“Là tôi...”
Cuối cùng vẫn là Phong Thiếu Dương danh chính ngôn thuận hơn. Anh ta nhanh chóng đứng trước mặt y tá: “Là tôi.”
“Xin hỏi, anh là gì của bệnh nhân?”
“Tôi là.... là chồng của cô ấy.” Lúc nói chữ “chồng”dường như hơi gượng gạo khiến Phong Thiếu Dương ngập ngừng một lát rồi mới nói ra.
“Người bệnh rất nguy hiểm, chỉ sợ đứa trẻ...”
“Tôi không quan tâm, tôi cần con, cần cả hai mẹ con.” Lê Minh Tùng gào lên cướp lời của Phong Thiếu Dương: “Nếu một trong hai người có mệnh hệ gì thì tôi sẽ phá nát cái bệnh viện này của các người.”
“Đúng, cần cả hai mẹ con.” Phong Thiếu Dương cũng sực tỉnh, hét lên.
“Các anh, xin các anh hãy bình tĩnh, vị trí dao đâm rất hiểm, nếu như dao đã cắm vào người đứa bé, chỉ sợ...”
“Tôi không cần biết, nhất định phải cứu được, cho dù nó bị thương cũng phải cứu cho bằng được.” Phong Thiếu Dương mắt đỏ hoe, tất cả những lời Phương Thu đã từng nói sau nhát dao ấy vẫn còn văng vẳng bên tai anh ta, đầu anh ta rất đau, rất đau. Đó là con của anh ta, anh ta đã tin rồi, nhưng cái giá phải trả là máu của Phương Thu.
Lúc này, anh ta đã hối hận vô cùng. Nếu trên thế gian này có thuốc hối hậnthì cho dù có phải dùng tính mạng để đổi lấy thì anh ta cũng đồng ý.
Nhưng, trên thế gian này loại thuốc gì cũng có, chỉ có thuốc hối hận là không, vì vậy, một khi đã gặp chuyện, hậu quả của việc không nghĩ kỹ trước khi làm chính là hối hận,không có cách nào để thay đổi điều gì nữa.