Mà cô gái kia là người cô quen, thấy cô gái kia cô liền bình thường trở lại, thì ra là Nguyễn Thủy Tiên.
Đó là bạn gái của Sa Duy Hân, là đàn em của cô.
Vẫn xinh đẹp như trước, chỉ là người đàn ông đứng bên cạnh không đúng, không nên là Lê Minh Tùng, nên là Sa Duy Hân mới phải.
Khẽ gật đầu với Nguyễn Thủy Tiên, Thanh Thu liền đi lấy rượu, dọc đường bước đi nhẹ bẫng, cảm giác nhìn thấy Lê Minh Tùng ở Phong Gian thật không tốt.
Lần lượt rót rượu vang vào hai ly rượu đế cao trong suốt, sau đó lúc đến phòng khách, Lê Minh Tùng đã ngồi đối diện Nguyễn Thủy Tiên, nhẹ nhàng đặt hai ly rượu vang lên trước mặt hai người, Thanh Thu rất chuyên nghiệp nói: “Mời hai vị thưởng thức.” Nói xong, cô xoay người liền muốn rời đi, đây là công việc của cô, hoàn thành rồi, cô rời đi theo nguyên tắc, nhưng lập tức, phía sau vang lên giọng của Lê Minh Tùng.
“Thêm một ly nữa.”
Giọng nói nghe không ra cảm xúc, có điều, trước anh gọi hai ly rồi, hơn nữa bọn họ cũng chỉ có hai người.
Nhưng Lê Minh Tùng là khách, khách lại muốn một ly rượu cô nhất định phải đi lấy thêm một ly, đây là điều không có gì đang nghi ngờ.
Hay là, Sa Duy Hân cũng đến.
Nhớ tới người đàn ông mặc đồ quân phục, kỳ thực, Sa Duy Hân và Nguyễn Thủy Tiên thực sự rất xứng đôi.
“Anh Lê, xin hỏi ly rượu này là…” Cô không biết là cho Lê Minh Tùng hay là cho Nguyễn Thủy Tiên nữa.
“Ngồi xuống." Giọng nói lạnh lùng, không trả lời cô mà lại kêu cô ngồi xuống.
Thanh Thu đứng ngây người trước bàn, lúc này, nếu không phải ở Phong Gian, ở chỗ cô làm việc thì cô sẽ không quan tâm đến Lê Minh Tùng, “Anh Lê, xin hỏi còn cần rượu gì nữa không?” Cô là nhân viên mời rượu, không phải gái hầu rượu, cô có quyền không ngồi xuống.
“Ừ, một lát nữa còn thêm rượu, cho nên, cô ngồi xuống trước đã.” Dường như nhìn thấy cô vốn không có ý định ngồi xuống, giọng nói của Lê Minh Tùng hơi nhẹ nhàng hơn nói với cô.
Thanh Thu đang định cự tuyệt, một bên, Nguyễn Thủy Tiên nở nụ cười, “Thanh Thu, ngồi xuống đi, cũng không phải không quen biết, đã lâu không gặp rồi, tớ cũng muốn nói chuyện với cậu một lát.”
Tay bị kéo đi, cơ thể lập tức mất thăng bằng, Thanh Thu bất đắc dĩ ngồi xuống, Lê Minh Tùng đẩy ly rượu vang thứ ba cô vừa đặt xuống đến trước mặt cô, “Của cô đó.”
Hơi kinh ngạc, nhưng lại nở nụ cười, “Cảm ơn anh Lê đã mời, uống xong một ly này thì tôi có thể đi làm việc rồi chứ.”
“Không phải Thủy Tiên muốn nói chuyện cùng cô sao, ngồi đó đi, chỗ chị Hường tôi sẽ qua nói.”
“Đúng đó, Thanh Thu, nghe nói cậu sinh đôi, có thật không vậy?”
Thanh Thu liếc mắt nhìn Lê Minh Tùng, không ngờ một người đàn ông như anh còn rất nhiều chuyện, “Ừ, đúng vậy, hai bé gái.”
“Vậy là tiểu công chúa rồi, hôm nào cùng đi công viên giải trí đi, tớ muốn đi, nhân thể cậu cũng đưa hai bé yêu của cậu đi theo đi, để tớ gặp hai bé nhé.”
Thấy Nguyễn Thủy Tiên nhiệt tình như vậy, Thanh Thu ngại không nỡ làm cô ấy mất mặt, liền nói: “Được.”
“Vậy thì chủ nhật tuần này đi.”
Thấy cô và Nguyễn Thủy Tiên nói chuyện vui vẻ, Lê Minh Tùng bèn không nói gì ngồi một bên uống rượu, chỉ là ánh mắt cứ như cố tình mà lại như vô tình rơi vào người cô.
“Thủy Tiên, Duy Hân đâu? Sao không thấy anh ấy?”
Nguyễn Thủy Tiên nhấc ly rượu trong tay lên, nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Bọn tớ chia tay rồi.”
Năm chữ nhẹ nhàng bay ra khỏi miệng Nguyễn Thủy Tiên, nhưng Thanh Thu nghe thấy lại giống như một quả bom vậy, cô hơi kinh ngạc, còn nhớ lần trước lúc bốn người bọn họ cùng ăn cơm, Sa Duy Hân nhìn Nguyễn Thủy Tiên bằng ánh mắt đầy yêu thương, chắc chắn Sa Duy Hân rất thích Nguyễn Thủy Tiên.
“Ha ha, cũng được một thời gian rồi.” Thấy Thanh Thu không nói lời nào, Nguyễn Thủy Tiên liền nhẹ nhàng tiếp lời, nhưng giữa hai lông mày cũng đã hiện lên chút buồn.
Hé môi, Thanh Thu thực sự không biết nói gì cho phải, bốn người bọn họ, bây giờ, không có lấy một cặp còn ở bên nhau, tuy cô và Nguyễn Thủy Tiên không thân thiết lắm, nhưng cô không ghét Nguyễn Thủy Tiên, thậm chí còn có chút mến cô ấy, đúng là đồng cảnh ngộ mà, chẳng hiểu chuyện của Sa Duy Hân là sao nữa, nghĩ tới lúc đó anh ta rõ ràng rất để tâm đến Nguyễn Thủy Tiên, xem ra, tình yêu cần thời gian để thử thách.
“Thủy Tiên, hạnh phúc thuộc về cậu chắc chắn đang đợi cậu đó.” Nói rồi cô nắm lấy tay Thủy Tiên, thấy có hơi lạnh.
“Dạ, đúng vậy, nào, chúng ta cụng ly.” Nguyễn Thủy Tiên nâng ly rượu cụng ly với Thanh Thu, cứ vậy mà một ngụm uống cạn, vừa uống xong, liền nói với bồi bàn ở bên: “Lấy thêm một ly Whisky.”
“Thủy Tiên, đừng uống nữa.” Thấy Thủy Tiên uống như vậy, Thanh Thu không kìm được mà khuyên nhủ.
“Để tớ uống đi có được không? Minh Tùng nói, tối nay đưa tớ đến đây là muốn cho tớ uống thật thoải mái, anh ấy cũng không ngăn cản tớ, vậy thì cậu cũng đừng cản tớ.”
Thanh Thu thấy Nguyễn Thủy Tiên lại cầm ly rượu lên, không nói nhiều mà nhấc cánh tay Lê Minh Tùng lên, sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh ra đây với tôi.”
Xung quanh, mọi người đang nhìn ba người ở bàn cô, sớm đã đoán già đoán non, không ai ngờ Trọng Thanh Thu mới tới lại có thể lay động Lê Minh Tùng, vừa nâng tay lên, Lê Minh Tùng liền đứng lên, theo Thanh Thu, hai người một trước một sau đi về phía nhà vệ sinh.
Người đàn ông kia quá chói mắt, như một vật thể phát sáng, đi tới đâu cũng thu hút ánh mắt của đám phụ nữ, còn người phụ nữ ở bên anh thì lại trở thành đối tượng đố kỵ của họ.
Thanh Thu vừa đi vừa quay đầu lại, Nguyễn Thủy Tiên còn đang uống rượu, uống hết ly này đến ly khác, cách đó khá xa, cô mới nhỏ giọng hỏi Lê Minh Tùng, “Anh Tùng, có phải Thủy Tiên chịu đả kích gì không?”
Lê Minh Tùng đưa tay lấy điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, châm lửa, hít mạnh một hơi, rồi mới lên tiếng: “Chuyện của cô ấy và Duy Hân chúng ta không nên xen vào, cô ấy muốn uống thì kệ cô ấy đi.”
Quả nhiên là như vậy, “Rốt cuộc là tại sao? Sa Duy Hân dựa vào đâu mà nói chia tay là chia tay chứ?” Vì sao đàn ông và phụ nữ ở bên nhau, người tổn thương chỉ có phụ nữ chứ? Cô tức giận, thật sự rất tức giận.
“Chuyện nhà họ Sa không phải một hai câu là có thể nói rõ, cũng như tôi với cô, không phải cũng vậy sao?” Anh nhả một vòng khói vào cô, khiến cô thấp thoáng trong làn khói mơ hồ, “Thanh Thu, đừng xía vào chuyện của người ta, nhưng tôi và cô, cô có từng suy nghĩ lời hôm đó tôi nói không?”
Cô nhẹ nhàng cười, quanh quẩn một vòng cuối cùng vẫn trở về mục đích của anh, “Lê Minh Tùng, tôi là người đã có con, hơn nữa còn là hai cô con gái, tôi không muốn làm tấm gương xấu cho bọn nhỏ, tôi không làm tình nhân của người khác.” Năm đó vì một trăm năm mươi triệu, vì nhà họ Bùi, hiện tại, cô thực sự không vì cái gì hết, trừ khi anh có thể cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh một thân phận danh chính ngôn thuận, ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh, có một số việc, cô nhất định phải kiên trì.
Lê Minh Tùng lại hít một hơi thuốc, anh nhìn vào mắt cô, nhưng dần dần lại mang theo một tia thất vọng, “Xem ra, tôi nhìn nhầm cô rồi, thì ra, dã tâm của cô cũng không khác với những người phụ nữ khác là mấy, thứ cô muốn không phải bản thân tôi, mà là thân phận cô chủ của nhà họ Lê chúng tôi.”
“Đúng vậy, chính là vậy đó.” Cô không thèm đếm xỉa đến, giờ phút này cô thật sự nghĩ như vậy, nếu quả thật có thể như vậy, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng sẽ có ba rồi, cô chính là muốn như vậy.
Anh nghiêng đầu dập điếu thuốc vào gạt tàn ở bên cạnh, lại dùng sức nắm chặt cổ tay cô, cái nắm tay này khiến cô có chút đau nhức, nhưng cô lại cắn chặt môi nhìn vào mắt anh, “Làm sao, anh Lê tức giận rồi sao? Tôi không phải người đàn bà không có khát vọng không có nhu cầu như anh tưởng tượng, tôi thay đổi rồi, tôi muốn danh phận, nếu không, tôi vĩnh viễn sẽ không bước vào thế giới của anh.”
Anh thở ra một hơi, hơi thở mang theo đầy mùi thuốc lá, ánh mắt của anh bắt đầu chuyển sang lạnh lùng, “Trọng Thanh Thu, tôi đã từng nghĩ vì ông mà cưới cô, thậm chí đã từng muốn đưa cô đi đăng ký kết hôn, nhưng cô, trước đây lại phản bội tôi, hai đứa bé kia rốt cuộc là con của ai hả?” Kết quả điều tra cho hay Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không phải là con của Minh Vũ, cũng không thể là con của Hoàng Cảnh Hưng, cho nên đến bây giờ, vẫn không nghĩ ra con của cô là của người đàn ông nào.
Cái nắm tay khiến tay cô thật đau, dùng sức đẩy ra, sức mạnh không biết từ đâu tới đã giúp cô lập tức thoát khỏi tay anh, “Tôi không phản bội anh, nhưng còn anh thì, ngoại trừ tôi ra còn có nhiều phụ nữ như vậy, kỳ thực, xét đến cùng thì là anh phản bội tôi.”
“Trọng Thanh Thu, ý này của cô chẳng lẽ là nói Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của tôi sao?” Anh hỏi ra miệng, lại càng muốn đánh cho người phụ nữ trước mặt này một trận, nói bừa cũng phải có chứng cứ chứ, anh vốn không hề chạm đến thân thể của cô, sao có thể sinh con cùng cô được chứ? Cô là người phụ nữ duy nhất không bị anh ăn sạch.
Hoặc là, cũng vì cô đặc biệt, vì cô một mực chống cự anh, nên anh mới không thể xóa bỏ hình bóng cô khỏi trái tim.
Nhìn biểu cảm khinh miệt của anh, Thanh Thu thực sự không thể nhịn được nữa, nói đi, nói ra có lẽ tất cả sẽ tốt hơn, có lẽ Lê Minh Tùng có thể tiếp nhận Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cô không muốn nghe những đứa trẻ khác nói Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con hoang, bởi vì đó thật sự là một sự tổn thương, lập tức, cô thốt lên, “Đúng vậy, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của anh.”
Lê Minh Tùng nở nụ cười, vừa cười vừa ho khan, “Ha ha ha, Trọng Thanh Thu, cô thật biết nói đùa, cô nói đi, tôi và cô làm gì mà có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh được chứ?" Anh nheo mắt nhìn cô, dù sao thì anh cũng không tin, dù có nhớ thế nào thì, trong trí nhớ cũng chưa từng lên giường với người phụ nữ này, đương nhiên, ý đồ lên giường cũng có mấy lần, chuyện đó cũng làm anh đau khổ rất nhiều ngày, kỳ thực, đã từng, anh đã từng động lòng với cô.
Dù sao gương mặt đó, thực sự quá giống.
Phương Thu, sắp quay lại rồi, nghĩ đến Phương Thu trái tim anh chợt đau xót, nhưng sắc mặt cũng liền thay đổi, “Trọng Thanh Thu, có phải cô cố ý không, cố ý muốn vào thế giới của tôi, sau đó...” Giọng nói mang theo ý hận nhìn cô, “Rốt cuộc cô và Phương Thu có quan hệ như thế nào?”
“Phương Thu? Cô ta là ai?”
“Cô không biết ư?” Nhìn mắt và gương mặt của Thanh Thu, càng nhìn càng thấy giống, đôi khi, anh thường thỉnh thoảng cảm giác cô chính là Phương Thu.