Cô không nhụt chí, chỉ cần chưa đẩy đến cánh cửa cuối cùng, cô vẫn còn cơ hội.
Lại một cánh cửa sổ nữa, đầu tiên Thanh Thu cảnh giác nhìn quanh, không thấy có người mới đẩy cửa ra, vậy mà cũng mở được.
Thì ra, cánh cửa này không khóa trong mà còn mở hé ra một khe.
Trong cửa sổ tỏa ra từng tia sáng nhàn nhạt, trong đó chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, trong mũi ngửi thấy mùi hương đặc biệt của phòng vệ sinh, nếu là trước kia nhất định cô sẽ cảm thấy buồn nôn né tránh xa, nhưng bây giờ càng là nơi như vậy cô càng cảm thấy an toàn, nhanh chóng nghĩ thông suốt, chỉ có nơi như vậy mới mở hé khe cửa sổ, nếu không, với sự khôn khéo của Phương Mẫn không thể không sai người làm đóng kín cửa.
Thử mấy lần mới leo được lên bệ cửa sổ, tiến vào trong, quả nhiên là toilet, có là nơi nào cô cũng bất chất, nhảy xuống bệ cửa sổ đi vào trong, nhưng như vậy tiến vào ngôi nhà này cũng không an toàn.
Thanh Thu cau màu, lo lắng nhô đầu ra ngoài cửa, bên ngoài đều rất yên tĩnh, mỗi phòng vệ sinh đều đóng chặt cửa, không ai biết đằng sau cánh cửa kia là người nào.
Không biết là đầu bếp, bảo vệ hay người hầu, ai cũng có thể, cho nên cô không thể làm động đến bất cứ phòng nào, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ.
Ngay khi Thanh Thu đang nghĩ không biết làm thế nào, nơi cuối hành lang truyền ra tiếng bước chân, mà lại đang bước về phía toilet.
Trời ơi, cô luống cuống, nếu có người đi về hướng này vậy thì không xong rồi, nơi này lại là phòng toilet thường được dùng nhất, mọi chuyện đều có thể.
Tiếng bước chân ngày càng gần, gần đến mức cô có thẻ nghe được âm thanh nhỏ của bọn họ: "Anh Phi, anh nói bây giờ A Yến ngủ chưa?"
"Là người giúp việc ngực lớn mới đến hôm nay sao?"
"Đúng vậy, nhưng xác thực là, ít cũng là cup C."
"Được đấy, thật muốn xoa bóp ngay bây giờ, nhất định cảm xúc sẽ rất tốt."
"A, anh nói vậy khiến em cứng rồi..."
"Ha ha ha..."
Thanh Thu đỏ mặt, tay nhẹ nhàng khóa cửa lại, sau đó tay đặt lên chỗ xả nước trên toilet, nếu như bon họ xông vào, cô sẽ làm như mình là người ở đây, cô đang đi wc, bọn họ không thể cứ như vậy xông đến.
Tay đặt lên chốt cửa, mắt nhìn chằm chằm vào đó, tim cô đã đập mạnh vô cùng khẩn trương.
Giọng nam ngoài cửa the thé, có người đẩy cửa khiến cho cánh cửa thoáng rung, cuối cùng cũng không đẩy ra được: "Mẹ nó, ai ở bên trong? Khóa cửa trong rồi..."
Thanh Thu nhắm mắt lại, cô chỉ có thể cược một phen, ngón tay ấn nút xả nước, nước lên "ào" một tiếng chảy xuống, dường như muốn dùng cái này để che đi âm thanh ngoài kia, cho nên, cô không đáp lại.
"A, thật sự có người, ha ha, ai vậy?"
"Cậu này, người ta có thể là Đại Hào, cậu nhìn xem, lên một lần sực mùi lần đấy, thật buồn nôn, tôi không muốn vào nữa đâu, cậu nói xem, chúng ta đi đến phòng A Yến đi? Trong phòng cô ta cũng có toilet."
"Được được, chúng ta đi thôi, anh Phi, đề nghị của anh quá hay, anh em chúng ta vô cùng ủng hộ."
Nghe hai người ngoài cửa khen lẫn nhau, cơ thể Thanh Thu khẩn trương dán lấy tường gạch men sứ, cô cảm thấy mình sắp đổ xuống, không thể chống được cơ thể nữa.
Lúc đó, may mà cái khó ló cái khôn, nếu không thì nhất định bị người khác phát hiện ra, thật sự quá nguy hiểm, xem ra, cái toilet này không thể tiếp tục ở lại rồi.
Tiếng bước chân ngoài cửa đi xa dần, Thanh Thu run run mở cửa, nhìn từ khe cửa thấy bóng lưng hai người đàn ông cùng nhau đi vào một căn phòng cách toilet 3 phòng, mà đối diện chính là cầu thang.
Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh hẳn là ở trên tầng?
Thừa dịp hai người đàn ông kia bước vào căn phòng của người tên là A Yên, Thanh Thu không khỏi cảm thấy đáng thương cho người tên là A Yến kia, nhưng cô lại không thể giúp đỡ, bây giờ ngay cả bản thân cô cũng khó có thể đảm bảo.
Rón rén bước đến cầu thang, không còn lựa chọn nào khác, cho nên cô chỉ có thể liều một phen, cho dù biết như vậy rất nguy hiểm nhưng cô cũng chỉ có 1 sự lựa chọn này.
Trong tai truyền tới tiếng nói chuyện của hai người đàn ông kia, đồng thời cũng có tiếng cười yêu kiều của cô gái: "Anh này, đừng, đừng qua đây..."
"Con đàn bà này, thì ra cô cũng biết kêu, để cho anh sờ... Thật mềm, thật là to..."
"Anh Phi, đừng chiếm cả hai, để một cái cho em, để cho anh em của em được đã nghiền..."
Thanh Thu không khỏi đỏ mặt nhưng cũng không thể ngăn cản, người đã đến bên cạnh phòng A Yến, đột nhiên nghĩ ra, A Yến này là nữ giúp việc, trong đó rất nhiều người đàn ông đều nhận ra cô ta, như vậy thì cô mặc quần áo của A Yến đi trong nhà cũng không thu hút sự chú ý của người khác, nghĩ vậy A Vãn lặng lẽ thò đầu vào, trong phòng là..., có lẽ còn đang trong ca trực, cho nên hai người đàn ông đều muốn mặc quần áo, hiển nhiên là muốn tốc chiến tốc thắng.
Vội vàng quay mặt đi, lấy một bộ quần áo nữ giúp việc treo trên móc cửa, là loại trang phục nữ giúp việc thường gặp, Thanh Thu đã gặp tại nhà họ Lê và nhà họ Bùi rồi.
Đưa tay với một lần, lúc cầm trong tay cô đã sợ đến trắng bệch mặt, lo lắng thở ra một hơi, nhanh chóng quay lại toilet vừa mới đi ra, khóa trái cửa lại, Thanh Thu nhanh chóng đổi lại bộ đồ nữ giúp việc của A Yến, ngực cô không lớn như ngực A Yến nhưng độ rộng của bộ trang phục nữ giúp việc đã che đi hết.
Nhìn vào gương trong toilet, độ dài của mái tóc cô không khác A Yến lắm, buông sau lưng cũng hơi giống.
Mặc kệ, cứ như vậy, cho dù bị phát hiện cô cũng muốn thử một chút, như vậy mới không hối hận.
Không nhanh không chậm, Thanh Thu đi giày đế bằng trên hàng lang, chỉ cần đi qua được phòng của A Yến liền an toàn.
Không thể gấp, tuyệt đối không thể gấp, như vậy cô mưới có thể né được giám sát trong ngôi nhà này.
Giẫm lên từng bậc thang, cô thậm chí nghe thấy tiếng tim mình đập, đập rất mạnh.
Cắn răng kiên trì, đầu vẫn cúi xuống, vừa hai tóc trên trái che đi nửa khuôn mặt cô, thế nên cũng giúp cô thêm an toàn.
Trên tầng 2 rất yên tĩnh, mỗi gian phòng đều yên lặng không tiếng động, cô lại to gan đi qua, đến tầng ba, trong nhà thật sự đúng là không có ai tuần tra, có lẽ cũng chỉ có người ngồi trước màn hình camera kiểm tra, tất cả mọi người đều chú ý đến bên ngoài ngôi nhà, lại không nghĩ tới cô đã yên lặng lẻn vào trong mà không ai biết.
Đến hành lang cuối tầng 3, Thanh Thu theo bản năng quan sát ngoài cửa sổ, chỉ một chút như vậy thôi, hình như cô lại thấy được ánh sáng lóe lên, hình như trên trời thật sự có máy bay, chỉ là đã muộn như vậy rồi, làm gì còn chuyến bay nào nữa?
Có lẽ, là khinh khí cầu hoặc là cô bị hoa mắt.
Không thể là máy bay, nhất định không phải là máy bay.
Thanh Thu lại chuyển hướng đi đến cầu thang tầng 4, ngay lúc Thanh Thu đi đến cầu thang, trong một phòng ở tầng 3, một người đàn ông cầm điện thoại nói: "Phương Mẫn đã ngủ, cho cô ta uống rượu có thuốc kia liền ngủ mất, tôi lập tức lên tầng trên, tôi đoán là bọn nhỏ nhất định ở trên tầng cao nhất, vừa rồi tôi cố ý thăm dò cô ta, tôi nói muốn lên sân thượng, cô ta sống chết không đồng ý, chỉ không ngừng quyến rũ tôi lên giường, Sa Duy Hân, cậu không thể khiến tôi sai lầm..."
"Tên họ Lê kia, ngày đó uống say không phải cậu nói Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không phải con gái cậu sao? Làm sao bây giờ lại để ý như vậy, cậu nói xem, rốt cuộc có phải không đây?"
" Sa Duy Hân, bây giờ tôi không có thời gian nói chuyện linh tinh với cậu đâu, tôi đi lên tầng đây." Lê Minh Tùng gào nhẹ rồi nhanh chóng nhìn qua người phụ nữ nằm trên giường, rõ ràng là một cơ thể rất đẹp nhưng anh chỉ cảm thấy buồn nôn.
Thật sự buồn nôn.
Dùng sức lắc đầu, dường như muốn vung hết mùi vị của người phụ nữ này đi, Lê Minh Tùng lập tức xông ra khỏi phòng của Phương Mẫn.
Bệnh của Thanh Thu, khi cô bị tai nạn anh đã sai người kiểm tra toàn thân cho cô, cô có bệnh về máu, nhưng đây là một loại bệnh về máu rất kỳ quái, đây không phải là bệnh về máu bình thường, chính vì vậy nên Thanh Thu mới hay chảy máu mũi.
Chỉ là, bệnh này không thể chữa trị bằng thuốc phổ thông, sau khi bác sĩ chẩn bệnh, ngoại trừ việc cấy tủy thì không còn cách khác.
Những ngày Thanh Thu nằm viện anh vẫn tìm người cấy ghép tủy nhưng muốn tìm được tủy tương xứng với Thanh Thu không hề đơn giản, xác suất cực kỳ nhỏ bé, thực ra, bác sĩ cũng nói chỉ có người thân của Thanh Thu mới có thẻ có được sự tương đồng về tủy với cô, việc này anh cũng đã sớm nghĩ đến, nhưng cha mẹ ruột của Thanh Thu đã sớm mất, ngoại trừ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cô không còn người thân nào nữa nhưng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh còn nhỏ như vậy...
Điều này khiến anh không đành lòng.
Ngày Thanh Thu xuất viện, rốt cuộc bác sĩ đã gọi điện tới, nói là bệnh tình của Thanh Thu đã rất nghiêm trọng, nếu trị liệu muộn, chỉ sợ sẽ...
Khẽ cắn môi, bọn nhỏ là máu thịt trên người cô, cô yêu bọn nhỏ như vậy, có lẽ thật sự chỉ có bọn nhỏ mới có thể cứu cô.
Bác sĩ nói cấy ghép tủy mặc dù sẽ gây tổn thương cho cơ thể, nhưng chỉ cần sau đó tĩnh dưỡng tốt, thật ra cũng không để lại di chứng nghiêm trọng gì, người quyên tặng tủy cũng hoàn toàn bình thường.
Lê Minh Tùng dao động.
Nếu thật sự như vậy, anh muốn cứu Thanh Thu.