Đêm rất khuya, hơi sương xuyên qua cửa sổ vào trong phòng khiến cả người cô mát lạnh, cảm giác giống như mùa thu vậy, nhưng thời tiết cuối hè như này ban ngày lại rất nóng bức.
Cô có thể rời bỏ bất cứ người đàn ông nào, nhưng lại không thể rời bỏ hai đứa con của mình.
Cô tìm bộ đồ thể thao bó sát trong tủ mặc vào người, có mặc như vậy thì khi hành động mới dễ dàng hơn. Cô chỉ có mười phút, bỏ lỡ thời gian thay ca của vệ sĩ thì cô sẽ không đi được nữa, hơn nữa nếu đám vệ sĩ kia phát hiện ra mục đích của cô thì chỉ sợ sau này cô sẽ khó áp dụng kế hoạch mà cô suy nghĩ mất mấy ngày nay rồi.
Phải nhanh, nhất định phải thật nhanh!
Tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong, cô chủ mang theo một túi quần áo nhỏ để thay đổi và một chút tiền tiêu vặt, nhưng cũng chỉ đủ cho cô và bọn trẻ chi tiêu vài ngày mà thôi, xem ra bọn trẻ đi theo cô lại phải chịu khổ rồi.
Nhưng ban ngày cô đã gọi điện thoại cho phía chủ thuê nhà, có lẽ chủ nhà có thể bớt chút tiền thuê nhà cho cô, dù sao cô ở đó cũng không đến ba tháng, còn có đống quần áo còn dư lại ở cửa hàng nữa.
Tất cả đều là tiền, chỉ cần cố gắng thì tất cả đều có thể biến thành tiền.
Cô nhất định phải cắn răng vượt qua cửa ải này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cô đang đánh cược, cô chỉ có thể nói với chính mình rằng bản thân cô phải thắng.
Nhất định phải thắng!
Năm phút, bốn phút, ba phút... chỉ còn lại hai phút nữa thôi.
Trọng Thanh Thu đứng dậy ra khỏi phòng, tìm đến phòng của bọn trẻ, bọn trẻ đang ngủ rất say, cô khẽ ôm từng đứa lên, thật sự rất nặng, trên lưng của cô còn đeo một cái ba lô, nhưng cô nhất định phải kiên trì.
Ăn cơm tối xong cô đã cho bọn trẻ uống thêm ít thuốc ngủ, có thuốc này thì không sợ bọn trẻ tỉnh lại.
Tất cả đã được cô sớm tính toán cẩn thận rồi.
Cho dù nơi này có phải tường đồng vách sắt hay không, cô vẫn phải thoát khỏi đây.
Chiếc lồng đẹp đẽ đến mấy cũng vẫn là chiếc lồng, đây không phải nơi cô thuộc về, cô cũng không cần ở đây.
Trước đó cô thỏa hiệp bởi vì trong lòng cô còn sót lại tình cảm với Lê Minh Tùng, nhưng tất cả đều bị sự lạnh lùng của anh làm giảm đi rồi.
Cô đã muốn rời đi thì nhất định phải rời đi.
Đã đến giờ rồi.
Đây là thời gian vệ sĩ thay ca, mỗi ngày vào giờ này đám vệ sĩ đều tụ tập ở một căn phòng nhỏ bên cạnh phòng khách, cô tận mắt nhìn thấy trong căn phòng nhỏ kia bay đầy khói thuốc, trên tay mỗi người đều kẹp một điếu thuốc lá.
Mà mỗi lần, bọn họ sẽ đổi ca khoảng mười phút đồng hồ.
Ngày ngày đều quan sát bọn họ, không có ai rõ ràng điều này hơn cô.
Cô bước thật nhanh, cô đi giày đế bằng để che giấu tiếng bước chân, trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn u ám, bóng đêm lại tối đen như vậy, tuy đẹp đẽ, nhưng cô lại không có tâm trạng thưởng thức, chỉ cố gắng nhanh chóng bước ra khỏi phòng khách, đi thẳng tới chỗ chiếc Volkswagen Beetle cô chưa từng lái bao giờ.
Cô chỉ đọc theo trên sách, chưa từng tự mình lái xe.
Nhưng cô luôn nhìn thấy người khác lái xe.
Cô mở cửa xe, đặt bọn nhỏ vào chỗ ngồi ở phía sau, hai đứa bé dường như biết cô vừa ôm bọn chúng cho nên không hề sợ hãi chút nào, cũng không tỉnh lại, tiếp tục ngủ say. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thật sự rất ngoan, cô càng ngày càng yêu chúng.
Cô làm theo những điều đã thấy trên sách, vừa đạp chân ga, trán cô đã toát mồ hôi lạnh, thời gian sắp hết rồi, cô nhất định phải thật nhanh.
“Ầm...” Xe thật sự khởi động, cô có chút kích động, đây là lần đầu tiên cô lái xe, hơn nữa lại thuận lợi như vậy. Cô lái xe về phía cửa, cô cảm thấy bản thân đúng là một thiên tài, hoặc là trong lúc nguy cấp thì con người ta cũng trở nên thông minh hơn. Vì vậy, cô lái xe không phạm chút sai lầm lài, đi thẳng về phía cửa lớn, sau lưng cũng không có động tĩnh gì, những người kai không hề biết cô đã lái xe về phía cửa chính.
“Bọn trẻ bị bệnh, tôi phải đưa bọn chúng tới bệnh viện.” Cô nghĩ rằng người giữ cửa này hẳn là không biết chuyện gì, cô đang đánh cược, cược rằng người giữ cửa này không biết gì hết, cũng không nhận được mệnh lệnh của Lê Minh Tùng.
Sau khi nói xong, tim cô cũng nhảy lên tận cổ, cô chờ đợi người kia đáp lại.
Một lúc sau, điều khiển trong tay người giữ cửa mới được ấn mở: “Vậy thì mau đi đi, cậu chủ không ở nhà, làm phiền cô chủ tự đưa bọn trẻ đi...”
“Cảm ơn.” Cô nhanh chóng đáp lại, sau đó nhấn chân ga. Khi xe vừa ra khỏi cổng lớn, Trọng Thanh Thu lập tức ngửi được mùi vị của tự dọ, thì ra bầu không khí ở bên trong và bên ngoài hoàn toàn khác nhau.
Cô lái xe với tốc độ nhanh nhất, cũng không biết sự dũng cảm của cô từ đâu mà có, cô chưa từng lái xe, nhưng cô đã lái xe đi xa khỏi biệt thự, rất nhanh đã đi đến ngã ba. Nơi này có nhiều xe, cô không cần phải sợ nữa, có thể thuận lợi thoát khỏi Lê Minh Tùng rồi.
Thật sự rất thuận lợi, dường như ông trời cũng đang giúp cô.
Ở một đoạn có thể đỗ xe, cô dừng xe lại, sau đó nhảy xuống, cô nhìn chiếc xe mới tinh trước mặt, trong lòng có chút tiếc nuối, chiếc xe này xinh đẹp biết bao, còn được nhập khẩu từ nước ngoài về đây...
Nhưng đi chiếc xe này ra đường quá lộ liễu, chẳng mấy chốc sẽ bị Lê Minh Tùng phát hiện, mà cô lại không ngu ngốc đến mức đó. Cô đưa xe này đến đây cũng coi như giúp nó hoàn thành sứ mệnh của mình rồi.
Trên lưng đeo ba lô, cô ra khỏi xe, chuẩn bị ôm bọn trẻ rời đi bất cứ lúc nào.
Trên đường vẫn có xe qua lại, nhưng lúc này đã là nửa đêm, cho dù cô vẫy gọi thế nào cũng không có ai chịu dừng lại chở cô.
Cô có cảm giác như những vệ sĩ kia sắp đuổi kịp cô mất rồi, vì vậy trong lòng cô rất bối rối.
Không thể tiếp tục kéo dài thời gian nữa, cô không có nhiều thời gian như vậy.
Thấy một chiếc xe đi qua, Trọng Thanh Thu lập tức chạy ra giữa đường, cảm giác giống như một đêm nhiều năm về trước, cô cũng chạy ra chặn trước xe Lê Minh Tùng ở cửa trường đại học F, khiến cho cô và anh dây dưa không rõ...
Trong nháy mắt, cô như được sống lại giây phút đó, nhưng giờ phút này mọi thứ không còn như xưa nữa, tất cả đều đã thay đổi.
“Muốn chết sao?” Người đàn ông trong xe phanh gấp lại, hạ cửa sổ xe xuống quát mắng Trọng Thanh Thu.
“Anh ơi, mong anh giúp đỡ, chỉ cần anh đưa tôi ra chỗ có nhiều xe đón là được rồi, thấy taxi tôi sẽ xuống xe ngay, con của tôi bị bệnh, phải tới bệnh viện.” Cô không có cách nào, chỉ đành nói dối mà thôi, cô thật sự không có lòng dạ hại người khác.
Người đàn ông kia liếc nhìn cô một chút, sau đó lại nhìn về phía Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đang nằm trong chiếc Volkswagen Beetle: “Xe cô hỏng sao?”
“Vâng...”
“Xe mới như vậy mà cũng hỏng?”
“Xin lỗi, đã làm phiền anh.”
Thấy cô chỉ là phụ nữ, lại có hai đứa con đang ngủ say, người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó mở cửa xe: “Mau lên xe đi!”
Trọng Thanh Thu ôm lấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, đóng cửa xe Volkswagen Beetle lại, chiếc xe này cô sẽ trả lại cho Lê Minh Tùng, cô không muốn làm một trong số những người phụ nữ sống dựa vào anh, cô có tay có chân, cũng có tự trọng của riêng mình.
Cuộc đời sẽ gặp phải vô số ngã rẽ, nhưng cô đã chọn con đường rời xa khỏi anh. Nếu như cô cách xa anh, anh cũng không tìm thấy cô, vậy thì anh sao có thể cầm hai bản hợp đồng đến kiện cô được.
Cô mới nghĩ thông suốt những điều này.
Nếu như sớm rời đi, cũng coi như sớm thoát khỏi cuộc sống như mấy ngày vừa rồi.
Người đàn ông nhanh chóng khởi động xe, đó là một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, lần này không xảy ra chuyện như nhiều năm trước, cô cũng không gặp được người đàn ông lạnh lùng như Lê Minh Tùng. Cô nhìn bản thân trong gương chiếu hậu, dùng mắt thường cũng thấy được những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán, vừa nãy cô mải lo lắng nên không để ý.
Cô tiện tay lau mồ hôi: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
“Không cần cảm ơn, cô muốn xuống xe ở đâu thì nói cho tôi biết là được.” Tuy người đàn ông kia tốt bụng nhưng vẫn rất cảnh giác, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, không ai muốn rước họa vào thân cả, anh ta làm như thế cũng không có gì sai.
“Anh cứ đi theo tuyến đường ban đầu của anh là được, tôi sẽ chọn chỗ thuận tiện để xuống xe.” Cô có chút xấu hổ, người này cũng coi như ân nhân cứu mạng của cô, nếu không có anh ta giúp đỡ, chỉ sợ cô sẽ lại bị nhốt vào trong chiếc lồng kia. Cô quay đầu nhìn lại, bóng dáng chiếc Volkswagen Beetle đã biến mất trong màn đêm, dường như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô.
Người đàn ông thuần thục lái xe, ánh mắt hơi nhìn ra ngoài cửa sổ, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ngủ rất say, thuốc kia đúng là có hiệu quả.
Nhìn qua cửa sổ xe, đèn xe và bóng đêm hòa quyện vào nhau khiến cô cảm thấy vô cùng mơ hồ.
Lúc này điện thoại di động vang lên, cô đột nhiên phản ứng lại, nghĩ rằng Lê Minh Tùng gọi đến. Cô nhìn lên màn hình, quả nhiên là dãy số quen thuộc, mấy năm nay chưa từng thay đổi.
Trọng Thanh Thu hơi mấp máy môi, gọi tới nhanh thật, không phải anh đang ở cùng với Phương Thu sao? Vậy mà vẫn còn có thời gian quan tâm tới cô và bọn trẻ?
Cô trực tiếp ấn nút nghe, cô không muốn tranh cãi, cũng không muốn ở cùng anh, giọng của cô rất bình tĩnh, từ khi cô bắt đầu đưa ra quyết định, cô đã tính hết tất cả mọi chuyện rồi: “Em đi rồi, chúc anh và Phương Thu hạnh phúc.” Nói xong, Trọng Thanh Thu cúp máy, cô thậm chí không muốn nghe thấy giọng anh nữa, nhưng cô vẫn nghe được anh vội vã gọi cô một tiếng...
“Trọng Thanh Thu, em...”
Đây là giọng nói cuối cùng mà cô nghe được từ anh, có chút tức giận, nhưng cuối cùng cô và anh đã không còn quan hệ gì nữa.
Cô tắt điện thoại, rút sim ra, sau đó mở cửa sổ xe ném ra ngoài. Gió đêm thổi vào xe khiến người đàn ông kia có chút không vui. Cô mỉm cười: “Tôi bỏ đi một món đồ không đáng giá mà thôi, nếu không cầm trong tay sẽ làm bẩn tay mình.”
Người đàn ông kia không lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục lái xe.
Trọng Thanh Thu tiếp tục ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, nhìn từ xa cô đã thấy một tháp đồng hồ ở phía trước, cô nhớ hình như ở gần nơi này có một đài phun nước.