Mục lục
Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà giày cao gót, cũng vừa in như vậy.

Mái tóc dài được vén lên một cách tùy tiện, thậm chí còn mang theo một chút ý vị xuồng xã hoang dại, cô cứ như vậy bước ra khỏi phòng, thời gian, vừa đúng mười phút.

Không hề trang điểm gì, nhưng lại hệt như một tinh linh màu xanh đang bước đi trên hành lang, khiến cho hai người đang canh giữ ở trước cửa nhìn không chớp mắt.

Cô nghe thấy nhạc nhẹ được phát ra từ trong phòng khách, nhẹ nhàng êm tai, xen lẫn trong đó còn có lời thì thầm khe khẽ.

Hóa ra, đây là một bữa tiệc, hoàn toàn không giống như những gì cô tưởng tượng, trái tim tự nhiên nhẹ nhõm hơn, ven theo cầu thang uốn lượn đi xuống, cô giống như một nữ hoàng vậy rất nhanh đã thu hút tầm mắt của tất cả mọi người ở phòng khách.

Thanh Thu đang tìm kiếm.

Từng gương mặt lạ lẫm hiện lên, cô vẫn chưa nhìn thấy người mà cô muốn gặp.

Cuối cùng, cô đã nhìn thấy Ngư Lạc Tuấn, tiếp đó là Phong Thành, sau đó là Lê Minh Tùng.

Thật sự là anh.

Tiếp tục tìm kiếm Y Thương, mới nhìn thấy Y Thương từ trong một góc đang bước về phía Phong Thành.

Tinh thần của ba người đó xem ra rất tốt, ăn mặc cũng gọn gàng tươm tất, như thể chỉ có một mình cô là người cuối cùng biết được bữa tiệc tối nay vậy.

Bước nhanh xuống cầu thang, trong mắt lại là sự thất vọng khó che giấu, không có Bùi Minh Vũ, thật sự không có anh ta.

Cô vừa mới định bước về phía Phong Thành để hỏi thăm tình hình, thì Ngư Lạc Tuấn đã khẽ cười đi về phía cô, trong tay anh ta đang bưng một ly đế cao, chất lỏng trong suốt trong ly rượu đó khiến cô bất giác thầm đoán xem đó là loại rượu gì.

Có lẽ là rượu whisky.

“Tiểu Thu, dẫn cô đi gặp một người.” Anh ta bước lại gần cô, nhấc cao ly rượu trong tay lên, dẫn cô đi về phía ngược hướng với Phong Thành và Lê Minh Tùng.

Mà bọn họ, lại không hề có một ai đi về phía cô.

Tám ngày rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô không biết.

Bọn họ vẫn chỉ đứng ở nguyên vị trí đó, thỉnh thoảng thủ thì vài câu, nhưng cô thì bất luận thế nào cũng không thể nghe thấy.

Ánh mắt vẫn luôn liếc về phía Lê Minh Tùng, đến nỗi Ngư Lạc Tuấn dừng lại cô cũng không biết.

Cô vẫn đang bước về phía trước, tưởng rằng có Ngư Lạc Tuấn ở đây những người khác đều sẽ phải tránh đường, thế nhưng, ở chỗ gần ngay đó đột nhiên vang lên âm thanh, “Lạc Tuấn, chính là người phụ nữ này sao?”

Thanh Thu bỗng đứng lại, lúc này mới phát hiện ra trước mặt đã có thêm một người đàn ông, lần này, cô cảm thấy người đàn ông này có chút dáng vẻ ông trùm ma túy giống như trong tưởng của cô rồi, khẽ mấp máy môi, Ngư Lạc Tuấn còn chưa giới thiệu, cô không biết phải nói gì mới đúng.

“Đại ca, vâng, chính là cô ấy.”

Người đàn ông xoay người, thuận tay lấy một ly rượu vang trong cái khay của người phục vụ bên cạnh đưa cho Thanh Thu, sau đó, không chút vòng vo hỏi: “Cô thật sự có thể khuyên nhủ được tên họ Bùi?”

“Tôi nghĩ chắc là không thành vấn đề, cho nên…”

Thanh Thu đột nhiên cảm thấy cái người mà Ngư Lạc Tuấn luôn gọi là đại ca này có chút quen mắt, hình như cô đã từng gặp anh ta, thế nhưng tự nhiên lại không thể nào nhớ ra được, che đậy sự hoài nghi xuống tận đáy lòng, cô nói: “Tôi không chắc, nhưng tôi, sẽ cố hết sức.”

“Ha ha.” Người đàn ông cười nhe răng, lộ ra một hàm răng vàng ố, khiến cho Thanh Thu suýt chút nữa đã nôn ra ngoài, “ Không tồi, lão nhị, tôi sẽ giữ thể diện cho cậu, thế nhưng, nếu như cô ta không khuyên được, vậy món nợ đó tôi sẽ phải tính, em trai tôi không thể chết uổng phí như vậy được.”

Em trai?

Hóa ra, trong sáu người đó lại có một người là em trai tên đại ca này, cố gắng lục tìm kĩ càng ở trong đầu, đúng rồi, trong sáu người đó đúng là có một người có dáng vẻ khá giống người đàn ông này, chẳng trách lúc vừa gặp anh ta cô liền cảm thấy bản thân hình như đã gặp qua ở đâu.

Cũng chẳng trách Ngư Lạc Tuấn có thể thương lượng lâu đến như vậy, có nói như thế nào thì cô cũng không ngờ được rằng một người trong số sáu người đó có thân phận như vậy.

Đầu ngón tay hơi lạnh, ly rượu vang trong tay tên đại ca đó đã đưa đến tay cô, “Uống nó đi.”

Rượu này, cô nhất định phải nhận, nói thế nào thì cô cũng không thể không nể mặt tên đại ca này.

Lê Minh Tùng và Phong Thành đã giết em trai của hắn, hắn là nhân vật mà cô không thể chọc giận.

Nhận lấy ly rượu, nhớ ra là tên đại ca này đã lấy ly rượu này từ trên khay của người phụ vụ không ngừng đi lại đó, cô chẳng nghĩ ngợi gì liền một hơi uống cạn ly rượu.

Vào trong miệng, hơi ngọt, rượu vang này rất ngon.

Ly rượu vừa mới rời khỏi môi cô, tên đại ca đó liền cười vang sảng khoái, “Ha ha, thật sảng khoái, tôi thích.” Ngay sau đó liền phất tay về phía sau người Thanh Thu, động tác tay đó khiến cho Thanh Thu vô thức quay người nhìn về phía đó, vừa vặn chính là chỗ của Lê Minh Tùng và Phong Thành đang đứng.

Thanh Thu lúc này mới phát hiện ra đứng bên trái và phải của Phong Thành và Lê Minh Tùng đều có hai người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy đại ca vẫy tay, liền rời đi không để lại chút dấu vết nào.

Nhưng cùng lúc đó, Lê Minh Tùng và Phong Thành cũng cũng nhanh chóng đi về phía cô.

Cô đã hiểu rồi, vừa rồi sở dĩ bọn họ không hề chào đón cô đó là vì bọn họ vẫn chịu sự khống chế của người khác.

Động tác tay của tên đại ca này chính là ý tạm thời thả hai người bọn họ ra, thế nhưng, nếu như cô không khuyên được Bùi Minh Vũ, vậy kết quả lại có thể thay đổi.

Ngơ ngác nhìn Phong Thành và Lê Minh Tùng, đã tám ngày rồi, những gì đã qua dường như chỉ là cái nháy mắt trong cuộc đời này thôi, nhưng chỉ có bản thân cô mới biết cô đã bị giày vò trong suốt tám ngày.

Trong mắt có chút ẩm ướt, đợi đến giây phút này thật không dễ dàng gì.

Bữa tiệc linh đình trong phòng khách, nam và nữ không ngừng chuyện trò, cũng biến nơi này trở nên tươi đẹp hoa mỹ y như thành phố F vậy, nếu như không phải đã biết, cô thật sự không tin nơi này chính là ngọn nguồn của cây thuốc phiện.

Đầu, tự nhiên có chút choáng váng, khiến cô nhấc tay lên vô thức muốn dựa vào cái gì đó, bên cạnh, Ngư Lạc Tuấn khẽ vòng lên eo cô, lại là một lực dẫn cô từ từ xoay người đi, cô không thể nhìn rõ Phong Thành và Lê Minh Tùng ở phía sau, chỉ cảm thấy tất cả trước mắt có chút mờ ảo, mịt mù giống như một bức tranh đẹp nên thơ, không hề chân thực chút nào.

Thời tiết rất nóng, khiến tay cô khẽ kéo cái cổ hình chữ V của đầm dạ hội ra, sao lại nóng như vậy chứ?

Ngư Lạc Tuấn cứ như vậy ôm lấy cô huênh hoang bước qua đám người đó, mà ở phía sau bọn họ, ánh mắt của tên đại ca kia từ đầu đến cuối cũng không hề rời khỏi bóng hình của Thanh Thu, thậm chí còn không thèm đếm xỉa đến bạn gái ở bên cạnh.

Một cửa ra ở phòng khách, Ngư Lạc Tuấn cuối cùng cũng buôn cánh tay đang ôm lấy người của Thanh Thu ra, trước mặt, là hai người phụ nữ bản địa, Ngư Lạc Tuấn cũng không biết nói gì với bọn họ, đáng chết, lần này anh ta không hề nói tiếng Trung, mà là nói bô bô cái gì đó mà cô nghe không hiểu.

Hai người phụ nữ gật đầu, sau đó liền một trái một phải đỡ lấy cô.

Cơ thể, càng thấy càng nóng, nóng đến mức khiến cô chỉ muốn cởi bỏ đầm dạ hội ở trên người ra, trong lúc lờ mờ, phía sau hình như có người đang gọi to tên cô, thế nhưng cô, lại nghe không rõ, chỉ đi theo hai người phụ nữ đi ra khỏi phòng khách, ngoặt, cô đã biết mất khỏi tầm nhìn của những người đàn ông kia.

Một cửa bên nhỏ, lúc bước ra ngoài, gió đêm ở bên ngoài căn phòng khiến cô ít nhiều cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thế nhưng cái nóng lại tăng lên rất nhanh, đi qua một đoạn đường sỏi đá nhỏ, trước mắt là một cánh rừng, trong rừng có một căn nhà màu trắng, yến tĩnh giống như thành lũy ở trong những câu chuyện cổ tích.

Thanh Thu bị người phụ nữ đẩy vào trong thành lũy hư ảo.

Hương hoa bay đến, đó là mùi hương của cây thuốc phiện, mang theo sự hấp dẫn trí mạng.

Góc tường, người đàn ông đang run rẩy cuộn tròn người lại lúc ngước đầu lên nhìn thấy cô trong mắt đầu tiên là sáng rực lên, thế nhưng ngay sau đó, lại là thất vọng.

Thanh Thu, em thật ngốc.

Màu xanh nước biển diêm dúa lòe loẹt khiến cô giống như một con tinh linh lơ lửng trước mặt người đàn ông, cô lúc thì tỉnh tảo, lúc lại mơ hồ, cô đứng ở trước mặt Bùi Minh Vũ, nghiêng người, ngón tay cô mang theo sự nóng bỏng đặt lên mặt Bùi Minh Vũ, cái xúc cảm mát lạnh đó khiến tim cô đập rất nhanh, liền lướt nhẹ tay lên da thịt của anh ta, một chút lại một chút, không muốn rời đi.

“Thanh Thu…” Vươn tay ra, sự hiu quạnh của bao nhiêu ngày qua đã đột nhiên tan biến vào giấy phút nhìn thấy cô, anh ta vô cùng vui vẻ, anh ta cuối cùng lại gặp được cô rồi.

Người phụ nữ mà ngày nhớ đêm mong, cô mặc bộ lễ phục màu xanh nước biển này thật đẹp, đẹp không thể tưởn tượng nổi, giống như người phụ nữ trong kí ức của anh ta, anh ta vẫn luôn muốn cô là vợ của anh ta.

Chỉ là, cô lại mặc áo cưới màu đỏ đó gả cho một người đàn ông khác, ngày hôm đó, là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời của anh ta.

Anh ta đã gian khổ vô cùng mới xoay sở được số tiền đó, thế nhưng cô lại mù quáng gả cho Lê Minh Tùng.

“Thanh Thu…” Anh ta đột nhiên nắm lấy bàn tay đang xoa mặt anh ta của cô, sau đó đưa lên môi, khẽ hôn lên tay cô, từng chút từng chút một, ngón tay cô mảnh mai và mềm mịn, trắng như ngà voi.

Trên môi đều là mùi vị của cô, hương thơm tràn ngập trong mũi.

“Thanh Thu… Thanh Thu…” Tiếng gọi dịu dàng sâu lắng đó ngập tràn trên môi anh ta và giữa các ngón tay cô, như thế nào cũng không thể tản đi, lại khiến cho hai trái tim bắt đầu nóng bỏng giống như muốn nổ ra rồi bay lượn nhảy múa.

Ý thức của Thanh Thu thật sự có chút rối loạn, cô không biết gì hết, chỉ nghe thấy `Bùi Minh Vũ đang liên tiếp gọi “Thanh Thu”, êm tai như thế, dễ nghe như thế, nặng tình như thế.

Anh ta yêu cô, cô đã biết từ lâu.

Nếu như từ đầu cô liền lựa chọn anh ta, thì cô bây giờ chắc là sẽ hạnh phúc đến nhường nào, cảm giác được yêu thương chiều chuộng tốt biết bao.

Thế nhưng cô, lại bỏ lỡ rất nhiều, cũng bỏ lỡ anh ta của trước đây.

Cái nóng của cơ thể ngày càng tăng lên, trong lúc vô tri vô thức cô lờ mờ cảm nhận được điều gì đó, thế nhưng cô đã bất lực, anh ta đang hôn những ngón tay của cô, kĩ càng chu đáo như thế, giống như đang hôn một tác phẩm nghệ thuật vậy.

“Thanh Thu…”

Bùi Minh Vũ nâng khuôn mặt của người phụ nữ lộng lẫy như hoa trước mặt lên, khuôn mặt này khắc vô cùng sâu vào trong tâm trí của anh ta, lúc đó, cô còn nhỏ, buộc tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng xuất hiện trong thế giới của anh ta, cô giống như một thiên sứ lặng lẽ dẫn dụ trái tim anh ta, ngày hôm đó, anh ta biết cô tên là Trọng Thanh Thu, cô là con gái của Lương Thùy Trang.

Môi, từ từ đặt lên, đặt lên vầng trán sáng bóng và thơm dịu của cô, dịu dàng rung động lòng người.

Thế nhưng, Bùi Minh Vũ đột nhiên tỉnh táo lại, hai tay giống như chạm vào điện vậy buông mặt cô ra, sau đó ngẩng đầu, nhìn những camera vô cùng nhỏ ở xung quanh, mỗi cái camera đó đều ngắm về anh ta và Thanh Thu.

Chỉ cần, anh ta chạm vào cô, vậy thì, hình tượng đó sẽ giống như tin tức được phát sóng trực tiếp rơi vào trong mắt của những người đang ở trước màn hình giám sát.

Điều đó tàn nhẫn biết bao.

Ngư Lạc Tuấn đã cố ý.

Bùi Minh Vũ lùi lại, không ngừng lùi lại, lúc như thế này, anh ta không thể muốn Thanh Thu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK