Cô khóc, tựa đầu vào vai mẹ khóc nấc lên, chỉ có ở trước mặt mẹ cô mới thấy mình như một đứa trẻ cần sự bảo vệ của mẹ, "Mẹ, con nhớ anh ấy." Tất cả tâm tư của cô bây giờ đền dồn lên ba chữ đó, không chỉ nhớ anh mà cô còn muốn gặp anh.
Đến lúc đó cả đời cả kiếp này bọn họ sẽ không rời xa nhau nữa.
Bàn tay của mẹ khẽ vỗ về trên vai cô, "Thanh Thu, khóc đi con, mẹ không cản con khóc, mẹ biết con cũng rất tủi thân."
Ba năm trời tủi thân ấm ức.
Thanh Thu thật sự đã khóc rất lâu, ngay cả lúc lũ trẻ trở về cô cũng không quan tâm, tất cả đều để ông Bạch lo liệu, hôm nay Bùi Linh Linh về sớm, cũng có lẽ là do Bùi Minh Vũ sắp xếp như vậy, Bùi Linh Linh vào bếp nấu cơm, mùi thức ăn thơm lừng bay ra từ trong phòng bếp, nhưng Thanh Thu lại cứ như thể chẳng cảm thấy gì, gục trên vai mẹ khóc nấc.
Nước mắt như một dòng suối không ngừng tuôn rơi.
Điện thoại của cô reo lên, nhưng cô không nghe máy cứ để nó vang.
Vậy nên cuộc điện thoại không ai nghe liền ngừng lại.
Thế nhưng, rất nhanh chóng, điện thoại của cô lại vang lên lần nữa.
Cô bực bội tắt máy, thậm chí còn không thèm xem số điện thoại gọi đến, căn phòng lập tức trở nên im ắng.
Bà Bùi đã ngồi dậy, ôm lấy Thanh Thu đang dựa vào lòng bà, tay bà vẫn không ngừng vỗ nhẹ lên lưng cô, "Thanh Thu, đừng sợ, có mẹ ở đây, chuyện gì cũng có thể giải quyết, chắc chắn đều giải quyết được."
Nhưng mà giọng của mẹ cô lại mệt mỏi đến vậy, khiến cô không tin rằng mình còn có thể gặp được Lê Minh Tùng.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông, sau đó là một loạt tiếng động, tiếng bước chân chạy thẳng đến căn phòng của Thanh Thu, dường như có rất nhiều người.
Đúng lúc Thanh Thu cảm thấy buồn ngủ, cửa phòng cô bỗng nhiên bị ai đó mở ra, cảnh sát xuất hiện trước mặt cô, một cảnh sát nữ trong số bọn họ bước đến trước mặt Thanh Thu, "Cô là Trọng Thanh Thu?"
Cô gật đầu, gương mặt còn ướt nước mắt chưa kịp lau thì những cảnh sát này đã xông vào.
"Cô Trọng, đây là lệnh bắt, cô đã bị bắt."
"Tại sao?" Trọng Thanh Thu mờ mịt, cô đâu có làm gì, cô vẫn luôn giữ đúng bổn phận của mình, thậm chí còn vì thế mà vất vả ba năm, cuối cùng lại đổi lấy một câu của cảnh sát: "Cô đã bị bắt."
"Chính cô biết tại sao." Nói rồi, cô cảnh sát đó tròng còng số tám vào cổ tay cô, khóa lại.
Còng số tám lạnh băng trên cổ tay khiến cô cứng đờ, sau đó lại là bình thản, cái gì nên đến cuối cùng cũng đến, đã vậy cô phải dũng cảm đối mặt với nó, cô quay lại nhìn Bà Bùi, "Mẹ, mẹ đợi con nhé, con sẽ về ngay thôi."
Nói rồi cô bị hai cảnh sát kèm hai bên đưa đi, Thanh Thu bước ra khỏi căn phòng, bên ngoài, ông Bạch đã đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh về phòng của hai đứa, ông biết, cảnh tượng lúc này tuyệt đối không thể hai đứa bé nhìn thấy, bằng không sẽ khiến hai đứa ám ảnh cả đời.
Lúc bị đẩy vào trong xe cảnh sát, Thanh Thu nhìn bóng dáng của Bà Bùi đứng ngoài qua song cửa sổ bằng sắt, cô cao giọng nói: "Mẹ, mẹ chăm sóc hai đứa hộ con, mẹ, con sẽ thoát ra được, con muốn đi tìm anh ấy."
Nói xong, tiếng còi cảnh sát rú vang, đinh tai nhức óc, nhưng trong lòng cô lại vô cùng kiên định.
Có lẽ thế này lại càng tốt, như thế này có khi anh ấy lại xuất hiện.
Cô biết, anh sẽ xuất hiện, chắc chắn anh sẽ xuất hiện.
Cô mỉm cười ngồi giữa hai nữ cảnh sát, hai cảnh sắt phát hiện ra cô gái bên cạnh bọn họ là người thong dong bước lên xe cảnh sát nhất trong tất cả những người bọn họ đã từng bắt.
Xe cảnh sát đỗ lại, cô im lặng bước theo bọn họ vào phòng thẩm vấn.
"Tên?" Cảnh sát ngồi đối diện cô hỏi.
"Trọng Thanh Thu."
"Tuổi?"
"Ba mươi." Lúc nói ra con số này, mới có cảm giác năm tháng vô tình đẩy người ta đi về điểm cuối, người ta vẫn thường hay nói, phụ nữ ba mươi đã là hoa tàn, có phải cô đã già rồi không, thế nên mới dễ dàng bị tổn thương đến vậy, lúc mới gặp Lê Minh Tùng cô mới hai mươi, bây giờ thời gian đã trôi qua tròn mười năm.
"Có phải cô là đại diện pháp nhân của xưởng mộc Vũ Thu?"
Trong lòng Thanh Thu giật thót, chẳng lẽ cô bị bắt là do có liên quan đến xưởng mộc Vũ Thu? Đột nhiên cô nhớ đến cú điện thoại lúc đang nói chuyện với mẹ, chẳng lẽ xưởng mộc có vấn đề? Cuộc điện thoại đó là để thông báo cho cô biết ư?
Mỉm cười, xem ra cô có trốn cũng không thoát rồi, số mệnh đã sắp đặt như thế rồi nên chỉ có thể vậy, lúc này cô chỉ muốn bảo vệ được thêm người nào hay người đó, Thanh Thu gật nhẹ: "Đúng thế, tôi chính là đại diện pháp nhân của xưởng mộc Vũ Thu."
"Xưởng mộc Vũ Thu bị tình nghi liên quan đến buôn bán ma túy, Trọng Thanh Thu, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, cô khai thật đi."
Cô hơi ngẩng lên, ánh mắt sáng rực liếc nhìn ba vị cảnh sát đối diện, sau đó thong dong trả lời: "Được, tôi nhận tội."
"Trọng Thanh Thu, hãy thành thật khai báo trong quá trình buôn bán ma túy của các người có những ai tham gia?"
"Không có ai cả, chỉ có một mình tôi." Thản nhiên ôm hết mọi tội lỗi về mình, cô chỉ cảm thấy buồn cười, chính vì không muốn buôn bán ma túy nên cô và Bùi Minh Vũ mới vất vả ba năm trời, nhưng lại không ngờ vẫn bị người ta gán cho cái tội này, thực ra từ trước đến nay tất cả mọi thứ trên thế giới đều xảy ra bất ngờ, từ xưa đến nay thế giới này đâu có cái gọi là lý lẽ.
“Trọng Thanh Thu, cô cười cái gì?”
“Cảm thấy buồn cười thì cười thôi, sao ngay đến cười cũng không được phép à?”
“Trọng Thanh Thu, cô thành thật khai báo, thành viên của các cô có những ai, công cụ và đường dây buôn bán ma túy ở đâu như thế nào?”
“Tôi nói rồi, chỉ có một mình tôi mà thôi.”
“Trọng Thanh Thu, trong kho hàng của xưởng mộc Vũ Thu có bao nhiêu ma túy như thế chẳng lẽ đều do một mình cô mang vào? Cho dù cô có muốn làm như thế nhưng cô cũng không có đủ sức.”
“Cái này thì có gì đâu, hòm thì đậy nắp lên là xong, hòm bằng gỗ thì sao nhìn thấy được bên trong, bên trong để cái gì ai biết, tôi thuê người chuyển một cái thùng vào trong rồi trả tiền cho họ, vậy các người cũng bảo rằng mấy người công nhân vận chuyển đó cũng mua bán ma túy sao?”
Giọng điệu cô thong thả nhẹ tênh, khiến ba vị cảnh sát ngồi trước mặt nhìn nhau, trong thoáng chốc không biết phản bác thế nào, bọn họ ngẩn ra một lúc rồi mới nói: “Số hàng đó từ đâu ra?”
“Ô Khảm.”
“Hàng từ nguồn nào.”
“Một người họ Ngư, ha ha, sao, các người hỏi tường tận vậy là muốn bắt hắn à?”
“Đây là chuyện của chúng tôi, cô chỉ cần thành thật khai báo.”
“Hết rồi, chỉ có thế thôi.”
“Trọng Thanh Thu, cô giấu bao nhiêu ma túy trong kho hàng của cô như vậy, cô không sợ lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt sao?”
“Tôi cũng đâu có bán, không bán một tí nào cũng chẳng gây nên tội tình gì, tôi không làm gì thẹn với trời đất.” Ba năm trước lúc ở Ô Khảm, cô nói với Bùi Minh Vũ, lúc nào bọn họ quay về sẽ đi bán gỗ, một vốn bốn lời, chính vì thế mà không ai hiểu rõ lợi nhuận của xưởng mộc trong tay Bùi Minh Vũ bằng cô, tiền bọn họ kiếm được coi như là tiền bán ma túy cho Ngư Lạc Tuấn, nhưng mà họ không hề động đến số ma túy đó, cũng sẽ không bao giờ bán, đây chính là quyết định của cả hai người, cũng là chuyện ba năm nay bọn họ luôn cố gắng thực hiện.
Bọn họ không bán ma túy, ngược lại còn ngăn cản không một lượng ma túy lớn chảy vào nội địa Trung Quốc, cô thật sự không làm chuyện vô nhân tính gì.
“Trọng Thanh Thu, cô nói thế có nghĩa là cô vô tội.”
“Tôi nghĩ là như thế nhưng hiển nhiên là các vị không nghĩ vậy, các vị cho rằng tôi buôn bán ma túy, nhưng các vị cứ điều tra thử xem có một gram ma túy nào chảy ra từ tay tôi không?”
Giọng cô có hơi hung hăng, tất cả vất vả, thức khuya dậy sớm trong ba năm này đều chỉ vì một lời hứa, cuối cùng lại chỉ đổi lấy một cái tội.
“Tại sao các người mua thuốc phiện từ tay Ngư Lạc Tuấn, rồi lại giữ hàng cho hắn ta.”
Cô thản nhiên cười một tiếng, “Bởi vì tôi muốn sống, tôi không bán, anh ta giết cả nhà tôi, tôi còn ba mẹ còn hai đứa con gái, tôi có thể trơ mắt ra nhìn bọn họ chết vì tôi sao? Các người nói xem, tôi có thể làm thế sao?”
“Ngư Lạc Tuấn uy hiếp cô?”
“Đúng thế, anh ta nói nếu như tôi không bán, anh ta sẽ giết cả nhà tôi. Nhưng mà tôi không muốn bán, cho nên tôi liều mạng kiếm tiền, sau đó chuyển toàn bộ số tiền đó cho Ngư Lạc Tuấn, mà thứ tôi nhận được chính là một đống bột trắng vô dụng, tôi không thích, không thích một chút nào.”
“Trọng Thanh Thu, cô còn giảo biện, đây căn bản không phải sự thật.”
“Ha ha, tin hay không tin tùy các vị, tôi đã nói đến nước này rồi, những gì nên nói đều đã nói rồi, tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.” Cả tinh thần lẫn thân thể của cô đều đã kiệt sức, bây giờ muốn ra nước ngoài, chỉ sợ là không dễ dàng nữa rồi, không biết mình có ra được khỏi cục công an này nữa không.
“Tại sao cô không báo cảnh sát?” Một nữ cảnh sát trong số họ trầm giọng nói.
“Báo cảnh sát có tác dụng sao?” Cô chế nhạo hỏi lại, giọng điệu không tốt lành gì.
“Đương nhiên có tác dụng.”
“Vậy cô nói xem, nếu như các người biết tên trùm ma túy này sớm hơn, liệu các người có bắt được hắn không? Nếu như đã sớm bắt được thì tôi cũng chẳng cần vất vả liều mạng kiếm tiền ba năm trời, trông mong vào các người căn bản là vô dụng.”
Minh Tùng, anh biết không?
Minh Tùng anh sẽ xuất hiện chứ?
Tựa vào bức tường lạnh băng trong căn phòng đơn, sắc trời từ từ tối dần, cô lại chẳng cảm thấy buồn ngủ, bên ngoài như thế nào cô không biết, nhưng trực giác nói với cô rằng nhất định đã xảy ra chuyện.
Nói xong những thứ cần phải nói, cô không trả lời thẩm vấn của bất kỳ người nào nữa, tính thời gian thì cô đã vào đây một ngày rồi, ngoại trừ cảnh sát ra thì cô không được gặp bất kỳ ai khác cả.
Chắc chắn mẹ cô không yên tâm về cô, cô thật sự rất lo lắng bệnh tim của mẹ cô sẽ tái phát thêm lần nữa.
Nhưng mà rõ ràng là cùng trong một thành phố, giờ phút này lại chẳng có tự do.
Không có bất kỳ tin tức nào cả.
Căn phòng u ám, cô đã không ăn uống gì hai ngày hai đêm rồi, tuyệt thực như vậy cũng là một kiểu phản kháng.
Chỉ có nỗi mệt mỏi tấn công cô từ sáng đến tối, khiến cô không tự chủ được mà ngủ gục, sau đó lại liên tục giật mình tỉnh giấc, nhưng lúc tỉnh lại rồi vẫn là sự trống rỗng như cũ, trong căn phòng này ngoại trừ cái giường ra thì không còn gì khác.
Ngày thứ tư, đó là con số mà cô ghét nhất, âm đọc của nó giống với kiếp nạn mà ai cũng sợ hãi.
Trời sáng chưa được bao lâu, không khí tươi mới bay qua cửa sổ không có thủy tinh chỉ có song sắt, cô ngẩn người nhìn bầu trời bên ngoài qua một góc cửa sổ, chắc lúc này Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đang trên đường đi học, hai đứa chắc đã biết chuyện mẹ biến mất, không biết lúc này hai đứa có khóc hay không?
Thật sự rất lo lắng.