Cô đã không còn chút sức lực nào nữa, mấy ngày liền không ăn không uống, giờ đến nửa bước cô cũng không muốn đi, thế nên cô ngồi im bất động.
“Trọng Thanh Thu, bảo cô ra ngoài đấy, cô có nghe thấy không?”
Thanh Thu trả lời với vẻ kiệt sức, “Ra ngoài làm gì?” Vụ án này vẫn chưa kết thúc, cô cũng chỉ nói đi nói lại những lời đó, những người đó định làm gì?
“Có người muốn gặp cô.”
“Ai?”
“Đi ra thì biết.”
“Không đi.” Ai biết là ai với ai, nhỡ đâu là Phương Mẫn hay Cận Như Tuyết thì sao, thế chẳng phải là cô xui xẻo à, không đi, tuyệt đối không đi, bởi vì mấy ngày nay cô cũng chẳng nhàn hạ suy nghĩ linh tinh, mà ngược lại cô nghĩ rất nhiều, cô cảm thấy chuyện bị lộ ma túy lần này chắc chắn liên quan đến Cận Như Tuyết hoặc Phương Mẫn, chỉ có hai người bọn họ vẫn luôn hận cô đến tận xương.
“Đi hay không đi tùy cô, nhưng nếu không đi cô sẽ hối hận.” Nữ cảnh sát nói rồi định đóng cửa lại, quay đi.
Đột nhiên trong đầu Thanh Thu hiện lên gương mặt của Lê Minh tùng.
Ba năm rồi, anh đã xa cô ba năm rồi.
Chẳng lẽ anh đến gặp cô theo lời hẹn giữa bọn họ.
Chỉ trong thoáng chốc cảm xúc đó càng lúc càng mãnh liệt, trong chớp mắt cô lại có tinh thần, cô bám lấy mép giường đứng dậy, “Là nam hay là nữ?”, cô hỏi, nhìn chằm chằm vào cô cảnh sát không chớp mắt, dường như muốn tìm ra được một chút manh mối từ gương mặt của cô ta.
“Tôi không biết, có người thông báo cho tôi dẫn cô đến, đã nói rồi, cô gặp thì biết.”
Chỉ do dự trong chốc lát, Thanh Thu liền hạ quyết tâm nói, “Được, tôi đi với cô.”
Tiếng còng tay vang lên trong hành lang trống rỗng, mỗi một bước đi đều như đang hành hạ, ngày thứ tư, cuối cùng có người được phép đến thăm cô rồi, Minh Tùng, nhất định là anh.
Càng đến gần phòng gặp mặt, tim cô càng đập điên cuồng, cô thật sự rất nhớ anh.
Nữ cảnh sát dẫn đường dừng lại, sau đó đẩy cửa, nói với cô, “Cô hãy nhớ chỉ có mười phút thôi, trên tường có đồng hồ.”
Cô gật đầu, sau đó liền bước qua cánh cửa đó, bước chân càng lúc càng nặng nề, nhưng ánh mắt mắt cô không hề chậm chạp lướt nhìn toàn bộ gian phòng.
Trong căn phòng gặp mặt u ám, có một bóng người đang ngồi quay lưng về phía cô, những tưởng là anh nhưng lại không phải, cô thất vọng vô cùng, quay người định bước đi, cô không muốn gặp ai cả.
“Thanh Thu, tôi là Thủy Tiên đây, Thủy Tiên mà cô cũng không muốn gặp à?”
Giọng nói của Thủy Tiên khiến cô dừng bước, “Cô đến đây để làm gì?” Làm cô mừng hụt, làm cô tưởng rằng Lê Minh Tùng đến đây để gặp cô.
“Cô không muốn ra ngoài sao?” Thủy Tiên bước đến trước mặt cô, trầm giọng nói.
“Không.”
“Tại sao?”
“Không tại sao cả.” Không phải là Lê Minh Tùng đến thì cô không muốn ra, thậm chí cô còn cảm ơn những người ở đâu đã bắt giam cô, nhìn đi, tuy anh không đích thân đến nhưng Nguyễn Thủy Tiên đã đại diện cho anh, Nguyễn Thủy Tiên chính là bạn gái của bạn thân anh, tuy rằng bây giờ cô không xác định được quan hệ của Nguyễn Thủy Tiên còn tốt hay không.
“Hai đứa bé cô cũng không quan tâm?”
“Đúng.”
“Vậy thì được, nếu đã thế thì tôi sẽ nghĩ cách đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ra nước ngoài, dù sao thì hai đứa ở đâu cũng sẽ không gặp được mẹ nó nữa, còn không bằng đưa hai đứa chúng nó ra nước ngoài rèn luyện.”
“Nguyễn Thủy Tiên, cô dám?”
“Tại sao tôi không dám? Cô nhìn hai đứa bé xem, chúng nó không có ba mẹ yêu thương, ngày nào cũng khóc, khóc đến mức mắt sắp mù rồi.”
“Nguyễn Thủy Tiên cô nói cái gì cơ?”
“Tôi đang nói đến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đấy, chẳng phải cô bảo là cô không quan tâm sao? Vậy thì đừng nghe nữa, tôi nói cho tôi nghe thôi.”
Nước mắt của cô thoáng chốc đã tuôn rơi, “Thủy Tiên, hai đứa ngày nào cũng khóc thật ư?”
Nguyễn Thủy Tiên thấy cô sốt ruột liền bật cười, “Trọng Thanh Thu, tôi lừa cô đấy, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vẫn ổn, tôi nói là đến thăm cô hai đứa còn nhờ tôi mang món quà nhỏ vào cho cô nữa đấy.”
“Thế đâu rồi?” Hai mắt cô sáng ngời, đang mong chờ món quà của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
“Cho cô xem cũng được, nhưng cô phải đồng ý với tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Phải ăn cơm tử tế, cô yên tâm, chỉ vài ngày nữa là cô được thả ra rồi.”
“Thật không?”
“Thật!”
Cô lại sốt sắng: “Tôi không muốn ra ngoài.”
“Trọng Thanh Thu, có phải cô sốt nên nói nhảm rồi không, chẳng ai bình thường lại thích ở trong tù cả, sao cô lại không muốn ra cơ chứ?”
“Tôi nói không là không.”
Nguyễn Thủy Tiên đưa tay lên sờ trán cô, “Có phải là vì anh ấy không?”
“Anh ấy đang ở đâu?”
Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Trọng Thanh Thu khi mình vừa nhắc đến Lê Minh Tùng, Nguyễn Thủy Tiên liền hiểu ra, “Anh ta nói, anh ta chưa bao giờ quên chuyện anh ta đã hứa với cô.”
“Ý của cô là mấy ngày nữa anh ấy sẽ đến thăm tôi?”
“Cái này là do Duy Hân nói, tôi cũng không dám chắc, có điều đây cũng chính là phong cách làm việc của hai anh em họ, nếu như bọn họ không muốn nói, thì cô có cạy miệng bọn họ ra cũng sẽ không nói, nhưng nếu như đã đến lúc nên nói, hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không giấu cô, cô yên tâm đi, có tin tức của Lê Minh Tùng tôi sẽ thông báo cho cô, nhưng cô phải ăn uống tử tế, cô không vì bản thân mình cũng phải vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cô xem, hai đứa nhờ tôi gửi tranh cho cô xem này.”
Thanh Thu đưa tay ra nhận, hai bức tranh, một bức ký tên Thùy Thùy, một bức ký tên Quỳnh Quỳnh, hai đứa đều vẽ cả gia đình, bảy người trong nhà đều dựa sát vào nhau, trên gương mặt là nụ cười hạnh phúc.
Có ông Bà Bùi, có Bùi Linh Linh, bức còn lại là bốn người nhà bọn họ.
Nước mắt cô ào ào tuôn rơi, đúng là cô nhớ hai đứa bé rất nhiều, còn cả ba mẹ nữa. “Thủy Tiên, ba mẹ tôi vẫn khỏe chứ?”
“Khỏe cái gì mà khỏe, vốn dĩ bác còn rất bình thường, sau đó nghe nói cô không ăn không uống, ngày đầu tiên bác còn chịu được, ngày thứ hai ủ rũ, hôm thứ ba thì bệnh tim tái phát.”
Thanh Thu càng khóc dữ, “Tôi sai rồi, hôm nay tôi nhất định sẽ ăn cơm.” Sao cô có thể nhẫn tâm để mẹ phải lo lắng cho cô nữa, hóa ra cô ở trong tù như thế nào mẹ cô đều biết, vậy thì cô nhất định sẽ tốt lên.
Cô nhìn Thủy Tiên, đôi mắt rưng rưng, “Thủy Tiên, cô gầy đi rồi.”
Thủy Tiên tự cười giễu, “Chúng tôi chia tay rồi, lần này là chia tay một cách quyết tuyệt.”
Tại sao lại như thế, Thanh Thu thầm giật mình, “Thủy Tiên, chắc chắn là cô đang nói linh tinh đúng không, Duy Hân sẽ không làm vậy.”
"Anh ta sắp kết hôn rồi."
"Đó là chuyện tốt mà." Trong phút chốc Thanh Thu không hiểu, vẻ mặt có vẻ hoảng hốt.
"Ha ha, cô dâu không phải là tôi." Thủy Tiên lại bổ sung thêm một câu khiến trái tim Thanh Thu nặng nề. Hai người đều cảm thấy đau thương.
"Thủy Tiên, nếu như đã chia tay rồi, sao anh ta còn nhờ cô đến khuyên tôi."
"Có gì đâu, anh ta tìm người khác không bằng đến tìm tôi, người khác sao hiểu cô bằng tôi chứ, cô nói có đúng không?"
"Tôi cũng không còn trẻ nữa, bằng tuổi tôi bây giờ người ta đã có con biết đi rồi, còn tôi, chỉ e cả đời này cũng khó mà có con được."
"Thủy Tiên, đừng nói những lời đen đủi như vậy, muốn có tự nhiên sẽ có thôi."
"Được rồi, tôi không nói nữa, vốn dĩ chỉ vào đây để khuyên cô ăn uống, bây giờ lại thành cô khuyên tôi, Thanh Thu, là phụ nữ phải đối xử với bản thân mình tốt một chút, đừng tự ngược đãi mình, Duy Hân nói không chừng năm ngày nữa cô sẽ được thả ra ngoài.
Cô chẳng hề quan tâm đến chuyện có ra tù được hay không, mà chỉ trông ngóng được gặp Lê Minh Tùng, "Tôi muốn gặp anh ấy."
"Haizz, thật đúng là nghiệt duyên, thôi vậy, tự chúc phúc cho mình đi, bản thân tôi cũng không lo nổi cho mình nữa, hai tên đó là bạn thân với nhau từ bé, vậy thì chúng ta là chị em, là chị em vĩnh viễn không thay đổi." Thủy Tiên nắm chặt lấy tay cô, nắm thật chặt, cho cô thêm sức mạnh.
"Thủy Tiên..." Trong lòng cô cảm động, Thủy Tiên tốt quá, một lòng vì cô.
"Đừng có gọi tôi bằng giọng đau thương như thế chứ, bọn đàn ông là thứ đồ chơi tôi cần là có, không cần thì đá phứt đi là xong, kết hôn thì có làm sao, ly hôn là được rồi."
"Anh ta đồng ý sao?"
"Được rồi, đừng có nói tôi nữa, cô xem đã gần hết giờ rồi đấy, không có gì cần tôi chuyển lời à, mau lên không kịp bây giờ."
Cô mau chóng suy nghĩ, vội vàng nói, "Nếu bệnh tim của mẹ tôi tái phát, thì đưa bà ấy đến bệnh viện giùm tôi, mời bác sĩ giỏi nhất cho bà."
"Cô yên tâm, con rể cũng là con, những thứ này Bùi Minh Vũ đã làm rất tốt rồi, còn gì khác nữa không?"
Đúng thế, còn có Bùi Minh Vũ nữa, cả Bùi Linh Linh, bọn họ sẽ không bỏ mặc mẹ cô đâu, đúng là cô lo nghĩ nhiều rồi. Cô nghĩ một lúc liền nói: "Đừng nói với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chuyện tôi đang ở đây."
"Yên tâm, không có ai nói cho hai đứa chuyện này đâu, nếu có ai nói tôi sẽ là người đầu tiên cho kẻ đó ra bã."
"Thủy Tiên, tính cách cô vẫn như vậy, ăn nói chua ngoa nhưng thực ra rất mềm lòng, tôi cảm thấy Duy Hân vẫn còn yêu cô, cô cho anh ta thêm một cơ hội nữa đi."
"Ha Ha, anh ta sắp kết hôn đến nơi rồi, chuyện của anh ta không liên quan gì đến tôi hết, chẳng qua đợi khi nào anh ta kết hôn, tôi sẽ cho anh ta một món quà lớn."
"Quà gì?"
Thủy Tiên chớp chớp mắt sau đó nói, "Quan tài đó."
"Thủy Tiên, cô..."
"Đó là con gái tôi, nó cứ vậy mà mất, tôi không cam tâm, không thể cam tâm." Vừa nói, vành mắt của Thủy Tiên trào lên nước mắt, khiến người ta bất giác cảm thấy đau lòng.
"Thủy Tiên, đừng nói riêng tôi, cô cũng phải đối xử tốt với bản thân đấy."
"Ừm, tôi ở bên ngoài ăn đồ ngon, ngủ đúng giờ, vậy cô ở trong này cũng phải ăn ngon ngủ đúng giờ, hai ta thử so xem ai hơn ai được không?"
Thanh Thu gật đầu, định đưa tay ra mới phát hiện tay mình vẫn đang bị còng, không thể nào đập tay với Thủy Tiên được, Thủy Tiên cũng hiểu ý, phóng khoáng đập tay với cô, "Cả hai chúng ta đều phải sống thật tốt, đợi đến lúc cô ra khỏi đây, tôi sẽ mời cô đi ăn, sau đó cô mời lại tôi, tôi nghèo lắm, tôi mời cô đi ăn mì, cô phải mời tôi đi ăn hải sản đó, Trọng Thanh Thu, tôi phải ăn cho cô cạn tiền thì thôi, ai bảo cô biết kiếm tiền thế."
Thanh Thu cười, người có bản lĩnh kiếm tiền là Bùi Minh Vũ, không phải là cô, nhưng Thủy Tiên lại có cái tài này, rõ ràng là tìm vui trong khổ, lại có thể khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái, "Thủy Tiên, cám ơn cô."
Nguyễn Thủy Tiên còn đang muốn nói gì đó, nữ cảnh sát đứng ngoài cửa lại lên tiếng: "Hết giờ rồi."