Hắn ta biết chuyện nhanh vậy sao.
“Tôi rất ổn. Tôi đang ở với Minh Tùng, tôi cúp máy đây.” Cô không muốn nhiều lời thêm, đây là lần thứ hai cô nhắc đến Lê Minh Tùng với Hoàng Cảnh Hưng trong điện thoại. Lần thứ nhất là nhỡ miệng, nhưng lần này thì cô tỉnh táo biết rõ mình đang nói gì.
“Thanh Thu, tối nay dì Lương có đến.”
“Hả…” Ngón tay cô mới định ấn nút tắt máy thì lập tức dừng lại, vừa nhắc đến Lương Thùy Trang là cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Dì ấy hình như… hình như không được ổn cho lắm.”
“Có phải lại đến tìm anh mượn tiền không?” Cô chuyển điện thoại từ tai này sang tai kia, cô sốt ruột chết mất, Lương Thùy Trang nghìn vạn lần đừng có vì tiền mà đến tìm Hoàng Cảnh Hưng nha.
“Ừ, dì ấy nói ông Bùi xảy ra chuyện đang nằm ở bệnh viện, có khả năng… có khả năng….” Hoàng Cảnh Hưng lắp ba lắp bắp, không nói thêm được nữa.
“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết.” Cô nhanh chóng ngắt điện thoại rồi gọi cho Lương Thùy Trang. Người mẹ này của cô có chuyện gì trước giờ đều không gọi cho cô, chắc là chột dạ sợ cô đòi tiền. Nhưng người thân nhất với bà không phải là cô thì là ai.
“Mẹ.” Lần này, Lương Thùy Trang lại nghe máy rất nhanh.
“Hu hu…” Vừa bắt máy đã khóc òa lên, lần này đúng là không cần phải quanh co lòng vòng, có lẽ là thật rồi: “Thanh Thu, chú Bùi của con vay nặng lãi không trả được nên bị người ta đuổi giết! Bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện, cũng không biết có cứu được không, đến tiền viện phí cũng… cũng không có để đóng.”
“Mẹ, nợ bao nhiêu tiền ạ?”
“Đến mấy chục tỷ. Cụ thể thì mẹ cũng không rõ. Minh Uy nói nó có thể lo được, nhưng đã một ngày rồi vẫn chưa thể làm phẫu thuật.” Lương Thùy Trang khóc thật, nghe không giống như đang bịa chuyện. Trọng Thanh Thu không hiểu sao Lương Thùy Trang lại thích Bùi Tuấn Linh như vậy. Nhưng đây chắc là số mệnh, Bùi Tuấn Linh chính là số kiếp trong vận mệnh của bà.
“Mẹ đừng khóc nữa, để con nghĩ cách.”
“Thanh Thu, nếu con giúp nhà họ Bùi vượt qua cửa ải này, thì kiếp sau mẹ sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp con.” Đầu bên kia điện thoại hình như đang sụt sịt nước mắt nước mũi, giọng nói của Lương Thùy Trang vẫn luôn nghẹn ngào.
Dẫu sao cũng chính Lương Thùy Trang đã đưa cô ra khỏi cô nhi viện, nghe thấy bà khóc, lòng cô cũng thấy xót xa: “Mẹ đừng nói thế, con sẽ cố hết sức.” Không phải là vì nhà họ Bùi, mà là vì người mẹ này của cô.
Đặt điện thoại xuống, cô mới phát hiện mình vẫn đang dựa lên người Lê Minh Tùng.
“Cô bé đừng khóc.” Ngón tay anh ta lau đi giọt nước mắt trên khóe mi cô: “Tôi hứa với em, ngày mai nhà họ Bùi sẽ không sao nữa.”
“Tôi không ký cũng sẽ không sao ư?”
Anh ta gật đầu: “Ừ.”
Nhưng tay của cô cuối cùng vẫn hạ xuống, lúc cô viết ba chữ Trọng Thanh Thu rành rọt lên hai tờ giấy đó, cô biết rằng mình vừa kết hôn đồng thời cũng đã ly hôn rồi.
Ký xong, cô vẫn có sự tự do của cô, anh ta cũng có sự tự do của anh ta.
Cô có thể đi học, có thể đi làm. Chỉ là cô phải phối hợp xử lý tốt cuộc hôn nhân này, cho đến khi nó kết thúc.
“Mấy ngày nữa là ông nội đến rồi.” Cằm anh ta tì lên mặt cô nhẹ ma sát, mấy cọng râu lún phún đâm vào mặt cô có hơi ngưa ngứa: “Thu, em yên tâm. Nếu em không đồng ý thì tôi sẽ không chạm vào em.”
Anh ta lại nói để cho cô yên tâm lần nữa, nhưng cũng khiến cô càng rõ ràng hơn rằng anh ta thật ra không hề yêu cô.
Anh ta lái xe đi vào nội thành: “Đói rồi đúng không, em muốn ăn gì?”