Ngón tay anh đặt lên đó, cố gắng lau sạch, dường như có thứ gì đó rất bẩn vậy.
Cô vẫn hôn mê, chỉ hơi nhíu mày lại, sau đó tiếp tục phát ra tiếng thở đều đặn, nhưng hơi thở vẫn nóng như cũ.
Hơi thở kia khiến anh bối rối, lập tức giật dây lưng áo ngủ của cô xuống, làm cho thân thể hoàn hảo của cô nhanh chóng bại lộ trước mặt anh.
Không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy, nhưng vẫn khiến cho anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Phương Thu nói, Trọng Thanh Thu yêu anh.
Phương Thu nói, anh hãy từ bỏ cô ta, để đối xử thật tốt với Trọng Thanh Thu.
Phương Thu còn nói, cô ta hi vọng anh hạnh phúc.
Bởi vì chỉ có anh hạnh phúc thì cô ta mới yên tâm hạnh phúc.
Vậy thì anh sẽ đối xử thật tốt với Trọng Thanh Thu.
Như vậy thì Phương Thu hạnh phúc, Trọng Thanh Thu cũng sẽ hạnh phúc...
Sáu năm và sáu tháng, mỗi lần cô rời đi đều ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, cô có biết không?
Nhưng anh lại không dám nói....
Có một vài chuyện mãi mãi là bí mật của riêng anh.
Sáu năm và sáu tháng, có thể làm thức tỉnh trái tim của một người đàn ông, cho dù không phải là tình yêu khắc cốt ghi tâm nhưng cũng đã ăn sâu bén rễ trong lòng anh, không cách nào xóa bỏ được.
Bởi vì chỉ có anh mới biết trong hai khoảng thời gian đó anh đã lo lắng thế nào.
Áo ngủ trượt xuống, lộ ra bờ vai mảnh khảnh của cô. Bước vào trong phòng tắm, cô vẫn nằm trong lồng ngực của anh, giống như một con thú cưng, nhưng cô lại chẳng biết gì hết.
Anh dùng nước ấm tẩy rửa thân thể cô, mỗi một phần trên da thịt cô đều mang theo nhiệt độ của ngón tay anh, lặp đi lặp lại như vậy, lửa nóng trong lòng anh cũng được đốt lên.
Đột nhiên, ngón tay anh đặt vào bụng cô...
Một vết sẹo hẹp dài, vô cùng nhức mắt.
Ngón tay anh vuốt ve vết sẹo, bây giờ anh mới nhớ ra đây là lần đầu tiên anh ngắm thân thể cô kĩ càng dưới ánh đèn. Lúc trước, anh không để ý đến vết sẹo này.
Vết sẹo kia là do sinh mổ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lưu lại.
Chuyện sinh mổ trong xã hội hiện giờ là một phẫu thuật rất bình thường, nhưng chỉ cần mổ bụng thì nhất định sẽ bị tổn hại sức khỏe.
Nhưng khi đó, anh lại không ở cạnh cô.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo kia, dường như anh chỉ mạnh tay một chút sẽ làm cho cô đau đớn.
Anh cẩn thận tắm rửa cho cô, cô vẫn ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ nằm ngủ trong ngực anh, lông mi dài thỉnh thoảng khẽ động đậy, giống như một chiếc lông vũ làm anh ngứa ngáy.
Nếu không phải cô đang sốt thì nhất định sẽ không ngoan ngoãn như vậy, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Hoàng Cảnh Hưng, đều là do tên khốn kia hại cô mắc bệnh.
Cô vẫn mềm nhũn nằm trong ngực anh, một tay nắm lấy tay anh, giống như sợ bị anh vứt bỏ.
Tắm rửa xong, anh ôm cô đi ra khỏi phòng tắm. Lúc này, anh bắt đầu nổi lên ham muốn với thân thể của cô, càng lúc càng mãnh liệt. Anh thả cô lên giường, đắp chăn lên người cô, đột nhiên, điện thoại di động của cô lại lóe sáng.
Anh quay đầu nhìn sang, ánh sáng lập tức tối đi, nhất định là có tin nhắn.
Nghĩ đến đây, anh không chút do dự cầm điện thoại của cô lên, định tắt máy đi cho cô yên ổn ngủ một giấc.
Vừa cầm lên, anh đang định tắt điện thoại thì trên màn hình lại hiện ra một tin nhắn, đó là tin nhắn cô vừa đọc lúc trước.
Anh liếc nhìn, đột nhiên trên mặt hiện lên ý cười.
Người đàn ông kia hỏi thăm ân cần như thế, nhưng cô lại không trả lời.
Như vậy có phải chứng tỏ...
Ý cười trên mặt anh càng lúc càng sâu.
Cuối cùng, anh vẫn tắt điện thoại của cô, cầm rượu qua một bên đun nóng. Đợi rượu sôi, anh tắt bếp đi, mở chăn ra, thân thể mềm mại của cô cũng lộ ra ngoài.
Anh thử nhiệt độ của rượu, tuy hơi nóng nhưng anh biết sau khi qua tay anh, lên đến người cô thì sẽ không quá nóng.
Anh nhẹ nhàng xoa vào ngực cô, sau đó lại xoa quanh cơ thể cô, nhìn xương quai xanh xinh đẹp của cô, anh lại tiếp tục lấy thêm rượu xoa lên người cô. Mỗi nơi anh xoa, cơ thể cô lại hiện ra từng vết đỏ mê người.
Làm xong tất cả mọi thứ, anh tắt đèn, ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ. Đây là lần đầu tiên anh ham muốn phụ nữ trong tình huống như vậy.
Ngửi mùi rượu và mùi thơm của phụ nữ, đêm hôm đó Lê Minh Tùng ngủ rất sau.
Không biết ngủ bao lâu, Trọng Thanh Thu đột nhiên xoay người, tay cũng nắm chặt chăn, nhưng tay cô lại chạm vào một mảng da thịt trơn nhẵn: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh...” Cô tưởng đó là bọn trẻ nên khẽ gọi tên, sau đó chậm rãi mở to mắt.
Vừa mở mắt, lồng ngực gợi cảm của đàn ông lập tức đập vào mắt cô, chỉ là người này đang nhíu mày, giống như có chuyện gì phiền lòng đang bám theo anh ngay cả ở trong mơ vậy.
Mà cô, lại là một thân trần trụi...
Hơi thở của cô trở nên dồn dập, sao có thể như vậy được?
Cô thật sự không biết, cũng không nhớ gì cả.
Cô nhìn Lê Minh Tùng ngủ say bên cạnh, tức giận càng lúc càng tăng lên. Đầu tiên Trọng Thanh Thu nhảy khỏi giường, nhưng cô vừa khỏi bệnh nên đành phải vịn vào mép giường để đứng vững, thừa dịp anh chưa tỉnh, cô nhặt một mảnh gia giường lên che khuất thân thể của mình. Ga giường màu trắng quấn quanh người cô như một chiếc váy, khiến cô trông hồng hào hơn tối qua rất nhiều.
Anh vẫn đang ngủ say sưa, kiến cô càng tức giận hơn.
Nhìn chăn chiếu trong phòng, cô biết hôm qua anh đã ôm cô tới đây.
Cô chạy chân trần tới nhà vệ sinh, sau đó lấy một chậu nước lạnh, lúc đó cô bưng chậu nước cũng cảm thấy quá sức.
Nhưng cô mặc kệ, cô đi từng bước về phía Lê Minh Tùng, cô tức giận nghiến răng nghiến lợi, cô không có quan hệ gì với anh, dựa vào đâu mà anh dám ôm cô đến phòng anh, hơn nữa còn ngủ cùng một chỗ trong tình trạng này?
Trong phòng tản ra mùi rượu, nhưng tối qua cô đâu có uống rượu? Cô thử ngửi người mình, dù mùi rượu đã phai nhạt, nhưng đúng là có mùi rượu.
Cô không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô đã bưng nước tới trước mặt anh, anh vẫn đang ngủ say, lông mày đang nhíu chặt hơi giãn ra một chút.
Trọng Thanh Thu hơi run tay, chậu nước trên tay cô thật nặng.
Ngay khi cô hạ quyết tâm định dội nước lên người anh thì người đàn ông đang nằm trên giường lại lười biếng trở mình, một cánh tay rơi vào chỗ cô vừa nằm: “Thanh Thu...”
Giọng nói mờ ám khiến cô run rẩy, anh coi cô là cái gì vậy?
Càng lúc càng tức giận, cô dùng sức vung tay lên: “Rào!” Cả một chậu nước dội thẳng vào người Lê Minh Tùng.
Người đàn ông đang nằm trên giường bỗng ướt như chuột lột.
Anh bật dậy theo bản năng như một con rối.
Trên mặt, trên tóc, từng giọt nước đang tí tách rơi xuống, nhưng thật kì lạ, nhìn anh không hề chật vật chút nào, mà lại có cảm giác rất... gợi cảm.
Nhưng nước lạnh vẫn khiến anh không chịu được, hắt xì một cái: “Hắt xì...” Cuối cùng, anh cũng tỉnh táo hoàn toàn.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, lại nhìn chậu nước trong tay cô: “Trọng Thanh Thu, em đang mưu sát chồng sao?”
“Lê Minh Tùng, anh đừng quên, mấy thứ anh đưa cho em em đã xé sạch rồi, cho nên hiện giờ em không có chút quan hệ nào với anh. Anh nói đi, ai cho anh đưa em về phòng anh hả?” Cô đứng từ trên cao nhìn xuống anh, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy khí thế của mình cao hơn anh rất nhiều, cảm giác này thật sự rất tuyệt.
Cô thích!
Người đàn ông cũng không vội lau khô người, anh lại tỏ ra như chưa thỏa mãn, nằm xuống trước mặt Trọng Thanh Thu: “Trọng Thanh Thu, có bản lĩnh thì em dội nước lên người anh lần nữa đi, anh cầu còn không được đó!”
Anh cho rằng cô không dám sao?
Không phải cô vừa dội một chậu nước vào người anh sao? Anh cũng đâu có dám làm gì cô: “Lê Minh Tùng, đây là do anh nói đó, đàn ông con trai nói lời phải giữ lời!”
Hai tay anh đặt lên gối, cũng không hề xấu hổ vì để bản thân trần trụi trước mặt cô: “Ừm, anh đúng là cầu còn không được.”
Trọng Thanh Thu nhanh chân bước về phía nhà tắm, thân thể yếu đuối của cô không hiểu sao đột nhiên trở nên mạnh mẽ, lập tức có sức giày vò anh. Ai bảo lúc trước anh hay bắt nạt cô chứ? Cô nhanh chóng bưng một chậu nước khác tới: “Lê Minh Tùng, đây chính là anh cầu xin em dội nước!”
Anh chớp mắt vài cái, lông mi cong dài của anh khiến cho phụ nữ phải ghen ghét. Người đàn ông này đúng là quá yêu nghiệt, đẹp trai đến mức khiến người ta hâm mộ: “Ừm, dội đi, đừng lãng phí nước.”
Dáng vẻ đó của anh kiến cho cô tức giận, tay cô không chút do dự, dội thẳng nước vào người anh.
Cả giường đều ướt, người đàn ông đáng ghét ở trên giường cũng ướt sũng.
“Dội tiếp đi, đừng nghỉ.” Anh cười, dáng vẻ không có chút tức giận nào.
Cô ném chậu trong tay xuống đất, cô không làm nữa: “Em mệt rồi, không dội nữa!”
“Hắt xì...” Anh lại hắt xì một cái, sau đó cười nói: “Được, vậy anh tự dội, anh sẽ đi tắm nước lạnh.”
Cô tưởng anh nói đùa, nhưng anh lại thật sự đứng lên, đi qua trước mặt cô, hơn nữa cũng không hề che giấu chỗ đó, khiến cô phải vội vã quay đầu đi chỗ khác, không nhìn anh nữa. Cô tức giận ngồi xuống ghế sofa, trong phòng rất ấm áp, hệ thống sưởi được mở hết công suất, nhưng cô chắc chắn khi anh bị cô dội nước lạnh thì cả người đều rét run.
Tiếng nước truyền ra khỏi phòng tắm, dường như để cho cô tin tưởng, anh cũng không đóng cửa phòng, hơi nóng không hề xuất hiện, quả nhiên anh đang tắm bằng nước lạnh.