Vừa mới vào giờ làm việc thì một bó hoa xanh nữa lại đưa tới, cũng không có hỏi nhiều mà nhận lấy đưa cho cô Trương, Lê Minh Tùng, anh không sợ lãng phí chứ gì?
Không để ý đến anh nữa, anh là tổng giám đốc, có việc gì thì anh chỉ cần sắp xếp là được, xem ra, bây giờ anh đang rất rảnh rỗi không có việc gì làm, còn cô thì rất bận.
Đến buổi chiều thì cô đã dần dần quen với quy trình làm việc của Vũ Thu Mộc Tài Hành, và dần bắt tay vào công việc.
“Thư ký Trọng, tan làm rồi, tôi giúp cô đóng cửa sổ rồi nhé.”
“Cảm ơn.”
Cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra về, sau đó chạy đến nhà trẻ đón bọn trẻ, hôm nay Bùi Minh Vũ không đến nên cô đành phải ngồi xe bus.
Xách túi ra khỏi phòng làm việc, Thanh Thu vội vội vàng vàng vì cô sợ nhất chính là để bọn trẻ đợi lâu, chúng sẽ rất lo lắng.
Nhưng vẫn chưa bước ra khỏi công ty cô đã nhìn thấy chiếc xe mui trần dừng trước cửa lớn. Đây là chiếc xe cô rất quen thuộc.
“Chào cô, đây là chìa khóa xe của cô.”
Chú trông nom xe đưa cho cô chìa khóa xe, còn nói:
“Tan tầm xe cộ nhiều, nhưng đừng để cảnh sát giao thông kéo xe đi,nếu không lần sau không có may mắn như thế này đâu.”
“Chú...chú nói gì cơ ạ?” Xe của cô vẫn để ở nhà Bùi Minh Vũ, làm gì có chuyện bị cảnh sát giao thông kéo đi rồi lại đưa về chứ.
“Vừa nãy có hai anh cảnh sát giao thông kéo xe cô tới, còn nói đã đóng tiền phạt rồi nên mới đưa xe về đấy.”
Lê Minh Tùng, hừ hừ, anh đang làm cái quái gì vậy, rõ ràng là đang hủy hoại hình tượng của cô.
Nhận lấy rồi đi thôi. “Cháu cảm ơn chú.”
“Đợi đã.” Ông chú đó gọi với cô lại.
Lặng lẽ quay người, không biết còn chuyện gì đang chờ đón cô đây.
“Cô à, cô quên cầm bằng lái xe này, nếu không bị kiểm tra là bị phạt đó.”
Lúc nào thì cô có bằng lái xe vậy?
Hình như là cô chưa có thi mà.
Nhưng trên tay chú đó lại có thêm một quyển sổ nhỏ, quả nhiên là bằng lái xe, thôi đi, những chuyện này cũng chẳng có liên quan gì đến chú ấy, người ta cũng chỉ có ý tốt mà thôi.
“Cháu cảm ơn ạ.”
Cầm lấy bằng lái xe nhìn chiếc xe thật có chút chướng mắt, nếu không đi mà để ở đây thì quá lộ liễu, người ra người vào đều nhìn cô và chiếc xe, nhất định sẽ nghĩ linh tinh, nhưng nếu đi cô lại cảm thấy không đúng, đã vạch ra ranh giới rõ ràng với Lê Minh Tùng, đến đảo Hảo Sơn cũng đi cùng với anh rồi, cô và anh bây giờ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
“Thư ký Trọng, xe mới đấy à, ngầu quá đi.” Một anh đồng nghiệp nam ngưỡng mộ nhìn xe của cô, một người khác cũng đi đến bên cạnh anh đồng nghiệp nam, nói:
“Loại xe mui trần dành cho nữ này đẹp lắm, rất hợp với cô đấy.”
Ở trước cửa lớn, cô thật sự không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, bèn cầm lấy chìa khóa, nói:
“Haiza, tôi phải đi đón bọn trẻ rồi.”
Nếu không làm như vậy, cô sẽ bị tất cả nhân viên trong công ty vây lại xem mất.
Nhanh chóng lái xe rời đi, cô cảm thấy mình rất có duyên với lái xe, cũng chẳng cần học từ bất kỳ ai cô vẫn lái xe rất điêu luyện, rất nhanh ra khỏi công ty, cô vừa lái xe vừa gọi cho Lê Minh Tùng:
“Alo, ai cần xe của anh, tối anh kêu Tiểu Ngô lái về đi, em không cần đồ của anh.”
“He he, vậy cơm em ăn, nước hoa em gửi thì sao. Em trả anh thế nào đây?”
“Lê Minh Tùng, chẳng ai muốn ngửi mùi nước hoa của anh đâu, em cũng chẳng muốn ăn cơm của anh, vì thế mong anh đừng có tự sướng nữa, sau này cũng đừng tặng hoa cho em nữa.”
“Nhưng cơm em cũng đã ăn rồi, thế nào, ngon không?”
Thanh Thu bỗng thấy giật mình, hiểu rồi, hóa ra cơm lúc trưa là anh kêu người mang đến, cô chỉ nghĩ hoa là do anh tặng, thật không ngờ cơm anh cũng kêu người mang đến phòng làm việc của cô.
“Lê Minh Tùng, rốt cuộc thì anh muốn làm cái gì thế hả?”
“Làm bạn gái của anh.” Anh trầm giọng nói trong điện thoại.
Nhưng giọng anh rất bá đạo, kêu người ta làm bạn gái anh mà bá đạo như vậy à.
“Lê Minh Tùng, đây là cầu xin hay là mệnh lệnh vậy?”
“Tất nhiên là cầu xin, sao nào? Em có đồng ý không? Nếu đồng ý tối nay chúng ta đi xem phim.” Giọng của anh rất từ tính còn mang theo ý người khiến con người ta muốn đồng ý ngay vậy.
Nhưng Thanh Thu không cần nghĩ ngợi mà từ chối luôn.
“Không, buổi tối em còn phải trông bọn trẻ, hơn nữa, đơn đặt hàng còn phải giao, em không rảnh.”
“vậy nếu có người trông bọn trẻ và giao hàng thay em thì em sẽ đi không?”
“Ừ.”
Cô tùy tiện trả lời cho có, dù sao thì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng không chơi cùng với người lạ, nên cô không sợ Lê Minh Tùng sẽ giở trò gì.”
“Ok, vậy tối nay chúng ta gặp nhau nhé.”
Nói xong anh tắt máy, tiếng tút tút ở đầu dây bên kia khiến cô cau mày, người đàn ông này càng ngày càng tùy hứng, nghĩ đến tối qua anh trong mơ anh không ngừng nói câu “Anh thích em” khiến tim cô không thể không nhảy lên một nhịp.
“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đến rồi, mẹ xem bây giờ là mấy giờ rồi.”
Thanh Thu áy náy nhìn cô giáo một cái:
“Ngại quá, tôi tan làm hơi muộn.”
“Không sao, cô bận làm việc tôi cũng không để bụng đâu, dẫu sao công việc cũng quan trọng mà.”
Cô giáo tính cách rất tốt, cười điềm đạm, không hề tỏ ra khó chịu.
“Cảm ơn cô giáo, vậy tôi về trước nhé.”
“Mẹ, đây là xe của mẹ à?”
Bọn trẻ nhìn quanh xe cô sau đó thì chụm đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
“Ừ, hai đứa nói gì thế?”
“Mẹ, xe này là cha tặng cho mẹ à?”
“Cái này.... ừ, cứ coi là như vậy đi.”
Cô không muốn anh lại kêu người đưa tới, lại còn nhiều mục như vậy, giờ ngay cả bằng lái xe cũng mua cho cô rồi, cô lái xe trên đường cũng hoàn toàn hợp pháp.
“Sao mẹ không chấp nhận cha? Cha tốt vậy mà?”
Quan trọng nhất chính là cha vẫn là cha, đây là sự thật làm sao có thể thay đổi được.
Cô đưa tay xoa đầu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
“Có một vài chuyện bọn con không hiểu được đâu, đi thôi, chúng ta về nhà nào.”
Bọn trẻ nhảy lên xe, nói tiếp:
“Mẹ bọn con hiểu mà, cha nói cha thích mẹ.”
Hừ, anh cả bọn nhỏ anh cũng nói rồi sao.
“Nói lúc nào?”
“Nói ở trên đảo Hỏa Sơn, bố còn nói nhỏ với bọn con là không được nói với mẹ, mẹ, bọn con muốn ở cùng với cha, hay là kêu cha chuyển về đây đi.”
“Nhà chúng ta nhỏ quá.”
“Vậy thì có làm sao, chỉ cần chúng ta thấy thích là được rồi.”
Tim cô khẽ động, để Lê Minh Tùng sống ở một nơi nhỏ như này nhiều năm chắc chắn anh sẽ không đồng ý.
“He he, được, nếu gặp lại cha của hai đứa, mẹ sẽ mời bố ở lại.”
“Ô yeah, tốt quá.”
Lái xe bỗng cảm thấy con đường này dường như ngắn hơn rất nhiều, mới đi một lúc đã về tới nhà, nhưng trước cửa lớn đã có một chiếc xe đậu ở đấy.
Thật không ngờ Lê Minh Tùng lại đến đây.
Cô mở cửa kính xe, nói: “Anh đến đây làm gì?”
“Đi xem phim.”
Cô không khách khí liếc anh.
“Không có người trông bọn trẻ, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không muốn người lạ trông đâu.”
Cô vừa nói ra liền từ chối lời đề nghị của anh.
“Anh trông, cô hỏi bọn trẻ xem có đồng ý không?”
“Cái gì...”
Cô còn tưởng rằng anh chỉ muốn hai người đi xem phim, hóa ra còn muốn bọn trẻ đi cùng, chiêu này đủ ngoan độc.
“Không được, em vẫn còn nhiều đơn chưa xử lý xong.”
Lê Minh Tùng huýt sáo, ngay lập tức có vài nhân viên chuyển phát nhanh đến.
“Em mở cửa bật máy tính lên là okay rồi, mọi thứ trong nhà anh đều có bảo hiểm, anh đảm bảo chắc chắn sẽ không mất mát cái gì, cứ để bọn đóng hàng chuyển hàng là được.”
Đây còn được coi là cô người làm ăn hay không vậy?
Rõ ràng là bị anh chơi xỏ rồi.
“Lê Minh Tùng, không được.”
“Em đã nói rồi, chỉ cần có người trông bọn trẻ, xử lý đơn hàng là em sẽ đồng ý đi xem phim, đi thôi.”
Cô không còn gì để nói nhưng vẫn muốn từ chối, nhưng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mỗi người một bên từa vào người cô, lôi lôi kéo kéo:
“mẹ, mẹ đồng ý đi, từ trước tới nay bọn con chưa có đi xem phim bao giờ, mẹ, con muốn xem.”
“Mẹ, con muốn ăn bỏng ngô.”
“Mẹ, cha là muốn mẹ thư giãn nghỉ ngơi, làm việc mệt mỏi rồi, cũng phải nghỉ ngơi chứ.”
Gì thế này.
“Ai bảo với hai đứa nói những lời này.”
Lẽ nào Lê Minh Tùng lén lút một mình đến nhà trẻ rồi nói với hai đứa?
Tuyệt đối có khả năng này, nếu không tại sao bọn trẻ lại có thể nói năng trơn tru thế chứ.
Thùy Thùy nhìn Quỳnh Quỳnh, Quỳnh Quỳnh lại nhìn Thùy Thùy.
“Các bạn ở nhà trẻ đi xem phim cùng với bố mẹ đều nói như vậy.”
“Mẹ, đi mà, mẹ đồng ý đi.”
Thấy bộ dáng cầu xin của hai đứa, Thanh Thu mềm lòng, đúng vậy, hai đứa cũng chưa có đi xem phim lần nào, đành vậy, đồng ý với chúng lần này.
“Chỉ có lần này thôi đấy, không được có lần sau.”
“Oh Yeah, cha, ăn tối ở đâu đây?”
Quỳnh Quỳnh ló mặt ra cửa xe thân thiết hỏi, biểu cảm này khiến Thanh Thu càng ngày càng thấy hoài nghi, hai đứa nhỏ này rốt cuộc có phải do cô sinh ra không vậy?
Sao lại giống như chui ra từ bụng của Lê Minh Tùng thế?
Sao lại thân thiết với anh như vậy?
Lê Minh Tùng mở cửa xe, nào, lên xe của cha, bây giờ chúng ta đi ăn, ăn xong sẽ đi xem phim”
Bọn trẻ nhanh chóng mở cửa xe chạy lên xe của Lê Minh Tùng.
“Mẹ, mẹ mau xuống xe đi, nhanh lên, con muốn đi xem phim.”
Thất bọn trẻ nhiệt tình như vậy, Thanh Thu thật không nỡ làm chúng mất hứng, nhưng cô không muốn ngồi chung xe với anh, nên nói với Lê Minh Tùng:
“Anh lái xe của anh, em lái xe của em.”
Ai bảo anh đưa xe tới, cô muốn tự lái.
“Ok, anh đi trước dẫn đường.”
Anh cười vui vẻ, khóe mắt cong lên, không đến nỗi vui như vậy chứ, cũng chỉ là đi ăn bữa cơm, xem một bộ phim thôi mà.
Nếu không vì bọn trẻ, cô thật không muốn để ý đến anh nữa.