“Không được.” Người đàn ông đứng dậy đi về phía xe của anh ta, dường như muốn rời đi.
“Đứng lại.” Cô lê lết đứng dậy: “Nếu anh không đưa tôi đi, tôi thật sự sẽ đi một mình.” Nói rồi cô đứng dậy bước vào nhà.
Người đàn ông trong sân sững sờ trong chốc lát, nhưng ngay lập tức liền nhảy lên xe, đạp ga liền đi.
Anh ta không tin cô thật sự sẽ đi.
Nơi đó là nơi giết chết người ta giống như giết chết con kiến. Đừng nói là phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng phải có gan mới dám đi.Hơn nữa, đi cũng là lành ít dữ nhiều.
Chiếc xe thật sự đi rồi, đi vào màn đêm mờ tối. Đêm đó, bầu trời không có một vì sao.
Phong Thành cho rằng câu nói “nhất định phải đi” đó của người phụ nữ chẳng qua chỉ là câu nói đùa.
Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Thu liền dẫn bọn trẻ chào từ biệt thôn trưởng và hiệu trưởng.
“Cô ơi, cô muốn trở về sao?” Hoa Hoa kéo tay cô, thế nào cũng không buông: “Cô ơi, có phải cô sẽ không đến nữa hay không?”
Cô cúi đầu mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt của Hoa Hoa: “Sẽ không đâu, cô vẫn sẽ trở về.” Cô thích sự yên tĩnh nơi đây, đó là sự yêu mến xuất phát từ đáy lòng.
Nhưng, nghĩ lại từng câu nói của Phong Thành, cô đã biết cô nhất định phải rời đi.
“Cô ơi, cô thật sự sẽ trở lại sao?”Giao viên đến dạy đến rồi đi, đi rồi đến, nhưng rất ít người ở lại rất lâu.Hơn nữa, chỉ cần đi rồi thì sẽ không trở về nữa.Bởi vậy, trong ánh mắt Hoa Hoa nhìn cô đều là sự khao khát.
“Đúng vậy.” Cô kiên định chỉ nói hai chữ, cô cảm thấy trên thế giới này không gì không thể, chỉ cần trái tim ở đó thì nhất định có thể.
Hoa Hoa quay người chạy, những học sinh khác ở trong sân vây lấy cô hỏi nọ hỏi kia, đều vẫn không nỡ.
Cô chỉ cầm mấy bộ quần áo, tiền lần trước Phong Thành để lại cho cô vẫn còn, bởi vậy, trên đoạn đường này cũng không lo. Chỉ là phải ngồi xe bò rời đi rồi, từ trong thôn đến chỗ có xe ô tô ít nhất phải mất một ngày đường.
Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lúc mới đến vẫn không thích nơi này, nhưng bây giờ quen rồi, nghe nói phải rời đi, lại rất không bằng lòng: “Mẹ, có thể đi mấy ngày rồi lại về hay không?”
Cô khẽ nói: “Sau này lại đến.”
Quỳnh Quỳnh dựa vào người cô: “Mẹ, sau này chúng ta nhất định phải đến đó, lúc chúng ta vừa mới đi, anh Tiểu Giang cũng đã khóc…”
“Cô Trọng, đợi đã…” Giọng nói của Hoa Hoa từ sau xe bò truyền đến, càng lúc càng gần.
Thanh Thu quay đầu liền thấy Hoa Hoa xách một chiếc giỏ nhỏ chạy về phía xe bò, đến gần, cô bé đặt chiếc giỏ lên xe: “Mẹ em luộc ạ, rất ngon đó. Cô Trọng, cô cầm lấy trên đường đi ăn với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.”
Một giỏ trứng gà vỏ màu đỏ, nếu như mang nó lên chợ thành phố cũng có thể đổi được ít tiền, nhưng mẹ Hoa Hoa lại đem tất cả cho cô.
Mũi cay xè, cô biết những ngày tháng người dân ở thôn này trải qua.
Đó chính là sự kham khổ.
Nhưng, cô cũng biết không thể từ chối lòng tốt của người ta, người trong thôn cũng có sự tôn nghiêm của mình.
“Thay cô cảm ơn mẹ em nhé.”
Xe bò cứ thế rời đi, chỗ đèo sâu phía sau đó là thôn trang nhỏ nơi cô từng sống, xinh đẹp chất phác.
Đi tới đâu cũng là một gia đình, chỉ cần có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là được.Nhưng cô lại rất nhanh sẽ phải bỏ lại bọn trẻ rồi.
Ôm chặt bọn trẻ, dưới trời xanh mây trắng cô đột nhiên nhận ra, cô thật sự rất không nỡ rời xa bọn trẻ.
Nhưng cô nhất định phải tới nơi đó.
Ngồi trên xe với con đường dài cũ nát, những cái lắc lư đó khiến cô cảm thấy trái tim mình dường như sắp bị nhảy ra vậy. Lúc này mới thấy chiếc xe việt dã của Phong Thành thật tốt.
Chóng mặt đi cả một ngày, chính vào lúc Thanh Thu nhắm mắt giả vờ ngủ, xe lại đột nhiên dừng lại.
Cô từ từ mở mắt ra, không phải là xe hỏng chứ.
Cửa xe lúc này mở ra, có người bước lên xe vài bước liền lao đến trước chỗ ngồi của cô: “Trọng Thanh Thu, xuống xe.”
Thanh Thu sững sờ, quả thật không ngờ lại là Phong Thành.
“Đồ điên.” Anh ta đứng ở trên lối đi của xe nhìn cô như một kẻ hung ác.
Anh ta đang nói cô sao?
Khẽ cười một chút, có xe việt dã của anh ta, cô nửa phút cũng không muốn ngồi chiếc xe nát khổ sở này nữa.
Cô đánh thức bọn trẻ liền đi, một chút cũng không do dự.
Nhưng, từ lúc Thanh Thu lên xe việt dã, Phong Thành đến một câu cũng không nói với cô.
Người anh ta đưa đến, lại là người anh ta đón về.
Tưởng rằng sẽ không trở lại thành phố F nữa, nhưng mới đi được vài tháng thôi, cô đã lại quay trở về.
Chuyện gì cũng không đi hỏi, cũng không đi nghe ngóng, mọi thứ về Lê Minh Tùng đều không liên quan đến cô. Chiếc xe dừng ở trước một nhà nghỉ, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh sớm đã ngủ rồi. Cô bế được một đứa, nhưng không bế được đứa còn lại, mắt thấy Phong Thành đi vào phòng lớn của nhà nghỉ, cô khẽ hét nói: “Giúp tôi bế Quỳnh Quỳnh một chút.”
Bóng dáng người đàn ông dừng lại, nhưng vẫn không nói.Anh ta bế Quỳnh Quỳnh, rất nhanh chóng liền đi đến trước mặt cô, đặt phòng mở cửa, đặt Quỳnh Quỳnh xuống liền đi.
Anh ta đang đối chọi lại với cô.
Anh ta cũng thật là coi cô là đồ điên rồi.
“Trường tiểu học nội trú.”Chính vào lúc bóng dáng của Phong Thành sắp biến mất trước mắt, cô lại lần nữa nhẹ giọng nói.Nếu không phải là sợ đánh thức bọn trẻ, cô sớm đã hét lên với anh ta rồi.Cái gì cũng không nói với cô, khiến cô cả đoạn đường chỉ có thể khó chịu mà đoán, đoán Bùi Minh Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Thật ra, từ khi anh ta nói ra vào đêm đó, cô đã luôn chỉ suy đoán, tình hình thật sự nào cũng không biết.
Người đàn ông “ồ” quay người: “Cô thật sự muốn đi?”
“Đúng vậy, nếu anh không giúp tôi, đợi khi tôi liên lạc được với trường sắp xếp xong cho bọn trẻ, tự tôi sẽ đi.”
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô, hai mắt dường như muốn xuyên thấu linh hồn cô, cuối cùng, anh ta nói: “Trọng Thanh Thu, đây là sự lựa chọn của cô, cũng không phải là tôi ép cô đi.”
Khóe môi cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: “Đúng, là sự lựa chọn của tôi, mau đi tìm trường học, tôi hy vọng ngày mai sẽ có tin tức.”
Phong Thành đi rồi, bọn trẻ vẫn ngủ rất say, đêm tĩnh lặng khiến cô thậm chí nghe được tiếng tim đập của mình.
Trở về với thế giới văn minh thế này, nhưng cô lại không có ao ước mở ti vi, một chút cũng không có.
Thậm chí cô cũng không muốn biết tình hình của người đàn ông cùng sống ở thành phố này, một chút cũng không muốn.
Ngoại trừ Bùi Minh Vũ, cô bây giờ không muốn để ý đến ai, chỉ nhớ đến câu nói đó của Phong Thành: Anh ấy là vì cô.
Dưới ánh sáng yếu ớt, ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đó hồi lâu, mấy ngày nay, ngoại trừ việc dùng chiếc điện thoại duy nhất ở trong thôn gọi cho Phong Thànhr a, cô đã rất lâu không gọi điện thoại rồi.
Mấy tháng lại giống như cách một đời.
Cầm lên, cô bấm số điện thoại nhà họ Bùi.
“Reng”, trong đêm yên tĩnh điện thoại lập tức được nhận, và đồng thời truyền đến lại là giọng nói của hai người.
“Anh, có phải là anh hay không?”
“Minh Vũ, có phải là con hay không?”
Một là Bùi Tuệ, một là giọng nói già nua của Bùi Tuấn Linh, nhưng đều vào buổi đêm sâu thế này, rõ ràng có lẽ là ngủ rồi, nhưng bị cuộc điện thoại của cô làm thức giấc.
Không trả lời, cô nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, coi như là một cuộc gọi nhầm số.
Nhưng cô muốn biết vì sao, vì sao Bùi Minh Vũ lại bởi vì cô mà xảy ra chuyện.
Yên lặng suy nghĩ một đêm, một đêm cũng không ngủ chút nào.Cô không ngủ được. Cô không thích Bùi Tuệ, nhưng nghe giọng nói của Bùi Tuệ và Bùi Triểu Lâu trong điện thoại khiến cô áy náy đến thế. Chính bởi vì cô, một người đã mất đi anh trai, một người đã mất đi con trai.
Cô cảm thấy mình giống như một người phụ nữ xấu xa đã cướp đi tình yêu duy nhất của người khác.
Phong Thành đến, đưa cho cô một tập tài liệu, tất cả đều là trường tiểu học nội trú mà anh ta đã điều tra xong.
Xem xét cẩn thận, liên quan đến vấn đề an toàn của bọn trẻ, bởi vậy cô không thể không nghiêm túc, nhưng rất nhanh chóng đã chọn được một trường: “Trường này đi.”
Cô chọn xong rồi, Phong Thành lại đột nhiên nói một câu: “Cô không muốn biết tại sao ư?”
Cô muốn biết, nhưng không biết vì sao, cô lại sợ biết câu trả lời đó. Câu trả lời đó có lẽ thật sự sẽ tàn nhẫn, cô lắc đầu: “Không muốn biết.”
“Cô cứ tin tôi như thế sao?”
Cô khẽ cười: “Người tôi tin là Minh Vũ.” Nói xong liền đi vào phòng bọn trẻ.
Đưa con đến chỗ trường nội trú đã chọn, cô thậm chí không có dũng khí nói cho bọn trẻ cô sắp phải rời đi.
Chỉ là trong khoảnh khắc vẫy tay, cái xoay người vội vã đó cô liền lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt. Cô phải tin chính mình, càng phải tin tưởng Bùi Minh Vũ. Bọn họ nhất định sẽ cùng nhau trở về.
Chiếc xe việt dã của Phong Thành chở cô rời khỏi nhà nghỉ. Anh ta liên tục hút thuốc, hút không ngừng, khiến trong xe biến thành đại dương khói, cũng khiến cô không ngừng ho. Nhưng, chiếc xe lại không trực tiếp rời khỏi thành phố F mà dừng ở trước Sở hành chính luật sư.
Cô buồn bực im lặng theo sau Phong Thành. Bây giờ, ngoại trừ Phong Thành, cô đã không có bất cứ sự lựa chọn nào, cô phải tìm được Bùi Minh Vũ về.
Đó là một bức thư luật sư, sớm đã soạn xong, chỉ cần cô ký tên là được.
Cô tùy ý nhìn qua: “Anh đây là có ý gì?”
“Tôi đã đồng ý với anh Bùi sẽ để hai đứa bé nhà cô cả đời không phải lo chuyện ăn mặc.”
Đây lại là cam kết quỷ quái gì, cô cầm thư luật sư lên tiện tay liền xé, từng mẩu giấy trắng in chữ đen rơi xuống bàn: “Chúng tôi đều sẽ sống sót trở về.” Nói xong, cô đi ra khỏi sở hành chính luật sư đó.
Phong Thành đuổi tới: “Công ty bán sỉ gỗ đó là của cô, từ đầu đến cuối đều vậy, chỉ là, bây giờ hết hàng.”
Đó là bởi vì nguyên nhân Bùi Minh Vũ không còn: “Nếu thật sự là của tôi, nếu tôi xảy ra chuyện, vậy tài sản dưới tên tôi đương nhiên sẽ thuộc về người kế thừa của tôi.”
Phong Thành cuối cùng cũng không nói gì nữa, bởi vì cô nói đúng, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chính là người kế thừa của cô.Bây giờ công ty bán sỉ gỗ đó đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là tính mạng của Bùi Minh Vũ, quan trọng là anh ta ở đâu.
Chưa lần nào cô lại lo lắng cho Bùi Minh Vũ như vậy.
Từ thành phố F đến Vân Nam, cả đường trăm hoa đua nở, phong cảnh xinh đẹp, nhưng hai người trong xe cả ngày cũng không nói quá ba câu.
Đói rồi Phong Thành sẽ tìm một chỗ ăn, tùy tiện dừng xe. Mệt rồi sẽ ở trên xe chợp mắt một lúc, giống như lần đầu tiên anh ta chở cô đến thôn trang nhỏ đó, anh ta chưa từng nhiều lời.