Nghĩ lại tất cả những gì anh ta vừa làm cho mình, cô ta đột nhiên có cảm giác hạnh phúc.
Nhưng cảm giác này không biết tìm ai để nói, cô ta muốn nói ra, muốn tìm ai đó để chia sẻ cảm giác hạnh phúc trong giây phút này của cô ta.
Trong điện thoại di động, từng số từng số điện thoại, cô ta không dám nói với mẹ, lúc này, thật sự cô ta chỉ nhớ đến Lê Minh Tùng.
“Anh Minh Tùng, hôm nay em cảm thấy rất hạnh phúc.” Nhanh chóng lần lượt đánh từng chữ từng chữ, giờ đây cô ta thật sự rất vui vẻ.
Không ngờ, Lê Minh Tùng trả lời rất nhanh: “A, có cảm giác hạnh phúc thật tốt, phải quý trọng nhé.”
“Sẽ như vậy, anh Minh Tùng, anh có thích chị Thanh Thu không?”
Câu hỏi này, anh Minh Tùng của cô ta vẫn chưa bao giờ trả lời cô ta, nhìn màn hình điện thoại im lặng không có gì cả, Bùi Linh Linh lại gửi một tin nhắn đi: “Anh không nói chính là thích rồi.”
Im lặng, Lê Minh Tùng vẫn im lặng.
Bùi Linh Linh nở nụ cười, nằm trên giường lại gửi đi một tin nhắn: “Anh không trả lời em cũng biết, anh Tùng anh phải đối xử thật tốt với chị Thanh Thu, như vậy, em mới có thể thật sự hạnh phúc.” Con người cô ta đã trao cho Bùi Minh Vũ rồi, cô ta còn có thể làm gì, hạnh phúc của cô ta cũng chỉ có Bùi Minh Vũ mới có thể cho.
Nhưng Lê Minh Tùng lại không trả lời cô ta.
Bùi Linh Linh chán nản nghịch điện thoại di động ở trong tay, khoảng nửa tiếng trôi qua, tiếng gõ cửa vang lên, tiếng gõ cửa khiến trong lòng cô ta chấn động: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, Bùi Minh Vũ bê đồ ăn sáng đi vào, khay đồ ăn được đưa đến trước mặt cô ta: “Ăn ở trên giường đi, ở dưới nhà còn có việc, buổi trưa tôi lại đến thăm cô.” Anh ta cúi đầu nói xong, ngại ngùng giống như một cô gái.
“Bùi Minh Vũ, tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Cô ta nhận lấy khay đồ ăn, mũi thấy hơi cay cay, từ nhỏ đến lớn ngay cả mẹ cũng chưa từng chiều chuộng cô như vậy, từ trước đến nay cũng không đưa thức ăn đến giường để cô ta nghỉ ngơi.
“Xin lỗi.”
Hóa ra là vì áy náy, chỉ có như vậy thôi sao?
Nếu chỉ là áy náy, thế thì không phải anh ta căn bản không muốn chịu trách nhiệm ư?
Cảm giác hạnh phúc vừa mới có đột nhiên nguội lạnh, cô ta không cần sự áy náy xin lỗi của anh ta, quá gấp gáp, cơ thể chợt có sức lực, hoặc là do cô ta đã nghỉ một khoảng thời gian, Bùi Linh Linh nhảy xuống đất một cách thuận lợi, đưa khay đồ ăn để lại vào tay của anh ta: “Tôi không cần lời xin lỗi của anh.” Nói xong, cô ta sải bước đi ra cửa, “rầm” tiếng đóng cửa vang lên sau lưng khi cô ta đi ra ngoài. Bùi Minh Vũ ở phía sau ngơ ngác nhìn theo bóng dáng cô ta mà chẳng hiểu tại sao, anh ta không biết mình đã làm sai điều gì, người ta đều nói trái tim người phụ nữ như là kim dưới đáy bể, bây giờ anh ta không thể đoán được Bùi Linh Linh đang nghĩ gì.
Thở dài hết tiếng này lại đến tiếng khác, khi mở cửa ra, trước phòng Thanh Thu ở phía đối diện, Bùi Linh Linh đang cố sức đẩy cửa, cửa phòng Thanh Thu căn bản không đẩy ra được, hình như bên trong đã khóa trái rồi, Bùi Minh Vũ chợt nhớ chuyện gì đã xảy ra, mấy ngày hôm nay cơn nghiện của Thanh Thu đều diễn ra vào khoảng thời gian này, vì thế anh ta vội vàng nói: “Linh Linh, Thanh Thu thấy không thoải mái, cô cứ về phòng tôi nghỉ một lát, đợi cô ấy khỏe lại, cô hãy về lấy đồ.”
Đáy lòng Bùi Linh Linh lập tức nhảy dựng lên như phải bỏng, trong lòng Bùi Minh Vũ vẫn là Thanh Thu, cho nên anh ta căn bản không chấp nhận cô ta, nhớ lại tin nhắn lúc trước đã gửi cho Lê Minh Tùng, cô ta đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười, cô ta chính là hết sức buồn cười, cơ thể chán nản ngồi trượt xuống trước cửa phòng Thanh Thu, lúc này, cô ta chỉ muốn chạy trốn khỏi đây, chạy thật xa, nhưng trước khi rời khỏi đây cô ta cần lấy lại đồ đạc của mình, những thứ như chứng minh thư nhân dân của cô ta đều ở trong phòng của Thanh Thu, cho nên cô ta chỉ có thể đợi, đợi có thể mở được cửa phòng Thanh Thu.
Bùi Linh Linh cuộn mình lại giống như loài động vật bé nhỏ bị thương, cô ta cúi đầu nhìn vạt áo ngủ, cô ta đang cố gắng khống chế để bản thân không khóc, không được khóc.
Bùi Minh Vũ im lặng đứng bên cạnh cô ta, cứ như sợ cô ta muốn xông vào phòng quấy rầy Thanh Thương nghỉ ngơi, chẳng trách anh ta lại để cô ta nghỉ lại phòng của mình, hóa ra là không muốn cô ta quấy rầy Thanh Thu.
Thật mệt mỏi, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật mệt mỏi.
Cô ta cứ ngồi như vậy, hành lang yên tĩnh làm người ta có cảm giác hít thở không thông,
Ai cũng không biết nên phá vỡ sự bế tắc lúc này như thế nào, may là đúng lúc đó điện thoại di động của Bùi Linh Linh vang lên, ánh mắt nhìn lướt qua dãy số gọi đến, cô ta kéo mũi lên, vui vẻ nhận điện thoại: “Mẹ, sao lại là mẹ?”
“Linh Linh, một hai ngày nữa mẹ sẽ đến thăm con, con vẫn khỏe chứ?”
“Vâng, con vẫn khỏe ạ.” Cố gắng không để giọng nói của mình nghẹn ngào, Bùi Linh Linh cảm thấy cuộc gọi đến của mẹ lúc này thật không tốt, bây giờ là lúc cô đang yếu đuối nhất, một chút nhẫn nại cô ta cũng không có: “Mẹ, mẹ định đến đây thế nào? Đi tàu à?” Bùi Linh Linh hơi lo lắng, từ trước đến nay mẹ chưa đi tàu bao giờ.
“Không, đi máy bay.”
“Máy bay? Mẹ đi một mình đến đây sao?” Bùi Linh Linh kinh ngạc, trong trí nhớ của cô ta mẹ là người rất tiết kiệm, mẹ một đồng tiền cũng hận không thể bẻ được làm đôi sao lại có thể nỡ đi máy bay.
“Không phải, mẹ đi cùng dì và chị họ của con.”
“Chị họ?” Chị họ của Bùi Linh Linh, trừ Phương Thu ra thì chính là Phương Thu: “Là chị Phương Thu sao?”
“Ừ, đến lúc đó con đến đón nhé.”
“Được ạ, mẹ báo cho con thời gian máy bay hạ cánh nhé.”
Nói thêm vài câu, Bà Bùi liền ngắt máy, không lâu sau, tin nhắn được gửi đến, nhìn thời gian, vẫn là máy bay nhanh, vừa quyết định đi, ngày mai bốn giờ chiều đã đến nơi rồi.
Bùi Linh Linh hơi lo lắng buồn rầu, lúc này nếu cô ta thôi việc không có việc làm, mẹ đến chắc chắc sẽ không vui cũng không yên tâm, nhưng nếu không thôi việc, bây giờ cô ta thật sự không biết phải đối mặt với Thanh Thu và Bùi Minh Vũ như thế nào.
“Mẹ cô sắp đến đây sao?” Bùi Minh Vũ quan tâm hỏi han, anh ta thật sự quan tâm, anh ta cũng đang đợi, đợi Thanh Thu tự đi ra, như thế mới chứng minh cô đã qua được cơn nghiện buổi sáng sớm, thường thì anh ta lên cơn nghiện vào buổi tối nên bây giờ không sợ.
“Ừm, còn có cả chị họ Phương Thu của tôi cũng đến nữa.” Một lát sau, Bùi Linh Linh liền quên đi sự khó chịu buồn bực lúc nãy, cô ta chính là người vô tư như vậy, Bùi Minh Vũ vừa quan tâm cô ta, cô ta liền coi anh ta giống như bạn tri kỷ.
“Phương Thu” hai chữ này, vừa hay lọt vào tai của Thanh Thu vừa mở cửa đi ra, cô đã biết mối quan hệ của Bùi Linh Linh và Phương Thu rồi, cho nên lúc này Bùi Linh Linh nhắc đến Phương Thu cũng là việc không hề bất ngờ, có điều Phương Thu đến khiến trong lòng cô nhảy dựng lên, Phương Thu đến chắc hẳn là vì Lê Minh Tùng, trừ điều này ra thì không có khả năng khác.
Bọn họ lại muốn ở cùng nhau sao? Trong nháy mắt, khuôn mặt của cô trắng bệch, bụng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí ngay cả chuyện giữa Bùi Minh Vũ và Bùi Linh Linh vừa xảy ra trước đó cũng quên rồi, Thanh Thu nhanh chân bước đi, cô thật sự cảm thấy đau lòng, lúc này, cuối cùng cô đã biết được lòng mình, từ trước đến nay trái tim cô chưa bao giờ buông bỏ được Lê Minh Tùng, sự tức giận, oán hận lập tức tan biến khi nhìn thấy anh bị thương, giờ đây, cô chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để liếm láp vết thương của mình.
“Thanh Thu, em đi đâu vậy?” Nhìn vẻ mặt của Thanh Thu, Bùi Minh Vũ sốt ruột, một bên là Bùi Linh Linh, một bên là Thanh Thu, nhất thời, anh ta không thể bỏ được bên nào.
“Tôi đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ về.” Cô nhanh chóng lao xuống cầu thang, cô chạy quá nhanh, nhanh đến mức chính cô cũng không biết, “rầm”, mất thăng bằng, hơn nữa cô vừa dùng thuốc xong, người nhẹ nhàng bay bổng liền ngã xuống dưới, khi ngã mạnh vào bậc cầu thang, cô cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đảo lộn khó chịu, “ọe” một tiếng, cô không nhịn được mà nôn ra.
“Thanh Thu, em không sao chứ?” Bùi Minh Vũ đã lao tới bên cạnh Thanh Thu, nhìn thấy cô nôn, anh ta cẩn thận vỗ vỗ vào lưng cô: “Sao lại không cẩn thận như vậy, có chỗ nào khó chịu không? Hay là đến bệnh viện kiểm tra.” Anh ta lo lắng nói, trong bụng của Thanh Thu đã có em bé, ngã như vậy rất có khả năng bị sảy thai, mặc dù Thanh Thu không muốn đứa bé đó nhưng ngã như thế này vẫn khiến cho người ta không yên tâm.
Tay che bụng, Thanh Thu cũng ngây ra kinh ngạc, sau một lúc lâu mới từ từ nói: “Đứa bé không sao, nhưng...” Nhưng cuối cùng cô vẫn phải bỏ đứa bé này.
Tiếng “đứa bé” kia làm cho Bùi Linh Linh đang ngồi trước cửa liền đứng bật dậy: “Chị Thanh Thu, chị có thai rồi à?” Là con của Bùi Minh Vũ, nếu không, sao anh ta lại căng thẳng như thế kia.
Thanh Thu cười khổ, đứa bé này...
“A...” Nhớ đến việc Phương Thu sắp đến, cô thở dài một tiếng: “Bùi Minh Vũ, hay là anh đưa em đi.” Phá thai, trước sau gì cũng phải phá thai, bây giờ, Lê Minh Tùng chắc có lẽ không ngăn cản cô nữa, một là vì anh đang bị thương, hai là vì Phương Thu sắp đến đây, anh đã không còn thời gian để ý tới cô nữa.
“Được, em muốn đi lúc nào thì đi.” Hai người đều biết đi bệnh viện chính là để phá thai, nhưng Bùi Linh Linh đang ở cầu thang hành lang thì lại không biết gì cả, cô ta cho rằng Thanh Thu muốn Bùi Minh Vũ đưa mình đi khám thai, lập tức chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, cô ta thật sự phải ngậm bồ hòn làm ngọt rồi, xoay người đi vào phòng của Thanh Thu, Bùi Linh Linh bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, cô ta phải đi thôi, nơi này, cô ta không thể ở lại dù chỉ một phút.
Bùi Minh Vũ cho rằng cô ta giận dỗi bỏ về phòng nghỉ ngơi, thật sự không nghĩ đến chuyện khác, anh ta đưa Thanh Thu xuống tầng, sau đó lái xe đi đến bệnh viện, vừa lái xe vừa gọi hẹn bác sĩ, chỉ hi vọng tất cả vẫn chưa muộn, chỉ hi vọng Thanh Thu vừa đến bệnh viện là có thể vào phòng để phá thai luôn.
Thanh Thu im lặng nghe Bùi Minh Vũ sắp xếp tất cả, trong lòng cô cực kỳ rối loạn.
Trong đầu trước sau đều là Phương Thu sắp đến, Phương Thu sắp đến.