Mục lục
Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời của trẻ nhỏ thường không hề kiêng nể, nhưng lại chân thật và thẳng thắn như vậy khiến cho khuôn mặt vốn trắng nõn của Bùi Minh Vũ lập tức ửng đỏ không được tự nhiên: “Con là Quỳnh Quỳnh à?”

“Vâng, con là Quỳnh Quỳnh, con là chị.” Quỳnh Quỳnh bé nhỏ chậm rãi trả lời.

Thanh Thu đang định nói xen vào, muốn bảo bọn nhỏ đi ngủ, không được quan tâm đến chuyện của người lớn nữa, thế nhưng anh ta lại nói rất nhanh: “Ba muốn kết hôn với mẹ các con là vì ba yêu cô ấy, chỉ có tình yêu mới có thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy.”

“Ba con không yêu mẹ ạ?” Thùy Thùy đứng ở bên cạnh cũng không nhịn được, đúng vậy, mẹ phải gả cho ba mà, tại sao có thể cưới ba nuôi chứ? Những mối quan hệ này làm cho cái đầu nhỏ của cô bé hơi khó hiểu.

“Chuyện này…” Anh ta giống như cầu cứu quay sang phía cô, sợ rằng mình đã nói sai gì đó làm tổn thương lòng cô.

Thanh Thu dịu dàng mỉm cười, cô vô cùng yêu thương hai cục cưng của mình: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, đây là chuyện của người lớn, trẻ con không thể tham gia nhé.”

“Nhưng mà… nhưng mà chúng con muốn ba mẹ ở cùng nhau.”

Trong lòng cô bỗng giật mình, bọn nhỏ suy nghĩ thật tốt. Thế nhưng bây giờ, Lê Minh Tùng căn bản không cho cô cơ hội, lúc nào anh ta cũng muốn ở cùng Phương Thu, cô khẽ lắc đầu, nói: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, ba mẹ đều thương các con, nhưng ba mẹ không nhất thiết phải ở bên nhau. Rất nhiều bạn nhỏ có ba mẹ không ở cùng nhau mà.”

“Đó là ly hôn, mẹ và ba muốn ly hôn sao?”

Ngốc quá, cô và anh ta thực sự có tổ chức đám cưới, thậm chí theo như thỏa thuận thì hiện tại cô vẫn là vợ của anh ta, bọn họ chỉ còn thiếu một tờ giấy đăng kí kết hôn mà thôi. Theo như hai nhóc con nói, quả thực cô và anh ta đang muốn ly hôn, chính xác mà nói là muốn hủy bỏ thỏa thuận kia. Nhưng anh ta đã từng nói, kết thúc chỉ có thể do anh ta quyết định.

Rắc rối quá, thật sự khiến cô cảm thấy rất phiền lòng. Anh ta không thương cô, nhưng cô lại không bỏ được anh ta. Cô lập tức nhíu chặt chân mày, vô cùng sốt ruột.

“Mẹ ơi, vấn đề con hỏi làm mẹ không vui sao?”

“Không phải, chỉ là vấn đề này trả lời hơi khó mà thôi. Để mẹ suy nghĩ lại rồi mấy ngày nữa trả lời các con được không?”

“Được ạ.” Hai cô bé tựa như rất rộng lượng đồng ý.

Lúc này, Bùi Minh Vũ mới đi ra ngoài. Nói thật, hiện tại anh ta sợ nhất chính là trả lời câu hỏi của hai cô bé.

Thấy anh chuẩn bị rời khỏi, hai cô bé vô cùng lễ phép nói: “Ba nuôi ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Anh mỉm cười tự giễu. Anh không sợ mưa bom bão đạn, nhưng khi đối mặt với hai nhóc con này lại có hơi nhát gan.

Sau khi tắm xong hai cô bé liền leo lên giường, tất nhiên là nằm cùng cô, “Mẹ ơi, con buồn ngủ quá.” Khẽ ngáp một cái, hai cô bé vừa nói vừa nằm xuống, chỉ trong chốc lát đã chìm vào mộng đẹp.

Lắng nghe tiếng hít thở đều đều của hai cục cưng, cô làm thế nào cũng không ngủ được. Lặng lẽ đứng dậy đi tới trước cửa sổ, cô khẽ đẩy cửa ban công, bên ngoài, ánh trăng như bạc rải rác ở khắp nơi, ánh sáng trong đêm đen tựa như không chân thật.

Cô dựa người vào ban công làm bằng gạch sứ, một mảng lạnh lẽo, đây chính là khoảnh khắc làm người ta thoải mái nhất trong đêm hè. Cô yên lặng ngắm nhìn cảnh vật trước mắt, đáy lòng suy ngẫm về tất cả những chuyện đã xảy ra hai ngày nay. Cô không biết mình đã làm đúng hay sai, nhưng đây là lần đầu tiên cô muốn đi theo tiếng gọi của trái tim. Sáu năm cô đơn lẻ loi, cô thực sự không muốn nhìn dáng vẻ khi đối mặt với Phương Thu của Lê Minh Tùng. Ánh mắt kia quá si mê, lưu luyến, rơi vào mắt cô, nói trắng ra thực sự chính là một loại tổn thương vô hình, biết rõ không thể, nhưng lại khiến lòng cô lúc nào cũng vô cùng đau đớn.

“Đùng đùng…” Tiếng đập cửa bỗng vang lên, mặc dù âm thanh kia đã nhỏ hết sức có thể, nhưng cô vẫn sợ sẽ đánh thức bọn nhỏ liền vội vàng bước tới mở cửa. Hóa ra là người giúp việc của nhà họ Bùi.

“Cô à, cô họ Trọng phải không?”

“Vâng, là tôi.” Nghi ngờ quan sát nữ giúp việc này, cô thực sự không đoán được rốt cuộc bà ta muốn làm gì.

“Vậy thì đúng rồi, ở dưới tầng có người gọi điện cho cô đấy.”

“Gọi điện?” Cô chỉ tay vào mũi mình, “Tìm tôi?”

“Đúng vậy, hình như rất gấp.”

“Là nam hay nữ vậy?” Không biết vì sao, phản ứng đầu tiên của cô cho rằng người đó là nam, hơn nữa còn chính là Lê Minh Tùng. Nếu như thực sự là anh ta vậy thì cô không muốn nghe. Nhớ tới hình ảnh anh ta vai kề vai đứng chung một chỗ với Phương Thu trong khách sạn, lòng cô lại bỗng đau xót.

“Là nữ.”

Nghe vậy, cô lại càng không nghĩ tới là ai.

“Cô chủ cô nhanh xuống đi.” Giọng của người phụ nữ này rất vội, giống như là đã xảy ra chuyện lớn gì vậy.

“Được rồi.” Lúc vừa mới nói chuyện cô đã ra khỏi phòng rồi, chỉ cần không đánh thức hai nhóc con đã ngủ say là được. Cô nhanh chóng đi xuống dưới tầng, Lương Thùy Trang, Bùi Tuấn Linh và Bùi Tuệ sớm đã không thấy, bọn họ đều bị Bùi Minh Vũ dẹp yên mà trở về phòng của mình rồi. Cầm điện thoại bàn trong phòng khách lên, cô nặng nề nói: “Xin chào, tôi là Trọng Thanh Thu, cô tìm tôi sao?” Có thể điều tra ra cô đang ở nhà họ Bùi, người này tuyệt đối không đơn giản, bởi vì cô mới đến đây chưa được bao lâu.

“Trọng Thanh Thu, cô thực sự đang ở nhà họ Bùi.”

Hóa ra là Mẫn Mẫn. Nghĩ đến biểu hiện ban ngày của cô ta, đầu tiên cố ý nói cho cô biết chuyện Lê Minh Tùng bị thương, sau đó lại gọi chị cô ta tới đảo Hỏa Sơn. Tất cả mọi chuyện xảy ra dường như đều có vẻ rất bí ẩn và có vài mục đích không thể nói cho người khác biết. Điều này khiến cô không tự chủ được mà có ác cảm với cô ta, “Xin lỗi, tôi đã ngủ rồi, hẹn gặp lại sau.” Nói xong cô định đặt điện thoại xuống.

Thế nhưng, trong loa lại vẫn vang lên giọng nói vội vàng của cô ta, “Thanh Thu, cô mau đi đón Minh Tùng đi. Nếu cô không ra mặt, chỉ sợ anh ấy sẽ thật sự bị giam giữ ở đồn cảnh sát.”

Trọng Thanh Thu không hiểu ra sao cả, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cô quả thực phản ứng không kịp.

Nhưng khi nghe thấy ba chữ đồn cảnh sát, tay cô lại không kìm chế được mà nhấc ống nghe lên, “Sao Minh Tùng lại bị giam vào đồn cảnh sát?”

“Anh ấy lái xe quá tốc độ, hơn nữa, anh rể tôi còn tố cáo anh ấy.”

“À, tôi biết rồi.” Cô tiện tay đặt điện thoại xuống, cô đi thì có ích gì chứ?

Cô chẳng quen biết cảnh sát nào, cô chẳng qua cũng chỉ là người vợ trên danh nghĩa hơn N năm trước của anh ta mà thôi.

Suy nghĩ của cô khẽ chuyển, lúc này cô nhất định không thể loạn. Mặc dù không muốn dính líu đến anh ta nhưng khi nghe Mẫn Mẫn nói anh ta bị bắt, cô vẫn cảm thấy không yên lòng, hay là tìm Sa Duy Hân đi. Dù sao người ta cũng là sư đoàn trưởng, ve áo trên vai còn có gạch và sao nữa.

“Thanh Thu, sao gọi muộn vậy?” Lâu Thủy Tiên ngáp dài, nhận điện thoại của cô.

Trong lòng cô rất áy náy, “Thủy Tiên à, thật ngại quá, muộn thế này còn quấy rầy cậu.”

“Có chuyện gì sao? Cậu cứ nói đi. Không sao cả đâu, chỉ cần là điện thoại của cậu, suốt hai tư giờ tớ đều có thể nhận. Nè, tớ thực sự xem cậu như chị ruột của mình mà.”

“À, Mẫn Mẫn nói rằng Lê Minh Tùng bị giam ở đồn cảnh sát. Tớ cảm thấy thân phận của mình thực sự không thích hợp tới gặp anh ta, chi bằng … chi bằng…”

“Ha ha, tớ hiểu rồi, để tớ gọi cho Duy Hân, bảo anh ấy xử lý là được. Cậu yên tâm.”

“Cảm ơn cậu.” Cô hơi chần chừ, đã cảm ơn rồi nhưng không biết vì sao cô vẫn không muốn cúp máy.

“Cảm ơn cái gì, khi nào có tin tức tớ sẽ gọi lại cho cậu, mau ngủ với bọn nhỏ đi.”

“Ừ, ngủ ngon.” Nghe cô ấy nói vậy, lúc này cô mới yên tâm. Vừa mới chạy lên cầu thang cô đã trông thấy Bùi Minh Vũ đang mặc một bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình đứng ở nơi đó, “Ai gọi điện vậy?”

“Lê Minh Tùng bị bắt, em nhờ Thủy Tiên tìm Sa Duy Hân xử lý.”

“Thanh Thu, đến phòng làm việc của anh ngồi một lát đi.”

“Có chuyện sao?” Nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của anh ta giống như có chuyện gì đó rất quan trọng muốn nói với cô, làm ơn, ngàn vạn lần đừng nói đến chuyện cưới cô nữa. Cô chẳng qua chỉ muốn cho mình một cơ hội thử nghiệm mà thôi, cũng không thực sự đồng ý gả cho anh ta. Lập gia đình, đây chính là chuyện cả đời, không phải trò đùa, cô cần suy nghĩ thật kỹ.

“Ừ, có chút việc, anh cảm thấy cần phải nói cho em biết.”

Nghe giọng điệu của anh ta dường như chuyện này không hề liên quan đến việc riêng của cô và anh ta, điều này khiến cô hơi buông lỏng, “Đi thôi.”

Bùi Minh Vũ đi trước dẫn đường, anh ta cao tầm tầm như Lê Minh Tùng. Nhưng anh ta gầy hơn một chút, hơn nữa có vẻ cao hơn chút, khiến mỗi lần cô đi ở phía sau anh ta đều có cảm giác áp bức vô hình.

Cầm lấy ly trà đặt ở trên bàn, khí lạnh của điều hòa hòa tan hơi nóng của trà làm chóp mũi cô chỉ còn thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt. Đây chính là loại trà thanh mát mà cô thích.

“Thanh Thu, Hoàng Cảnh Hưng nghỉ việc rồi.” Vừa mới ngồi xuống, anh ta bỗng nhiên lên tiếng.

“Hả, cái gì?”

“Hoàng Cảnh Hưng bị cách chức.”

“Thật sao?” Thấy anh ta lặp lại lần nữa, cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, “Loại người như anh ta nên bị cách chức.” Đáng đời, dựa vào cái gì mà trước đây hắn ta nói bỏ cô liền bỏ, bây giờ muốn cô quay về thì cô phải nghe theo lời hắn ta, ngoan ngoãn trở lại bên cạnh hắn ta chứ. Không muốn, cô tuyệt đối không muốn.

“Thanh Thu, thật ra thì chuyện của em lần này cũng không hoàn toàn là do Hoàng Cảnh Hưng.”

“Sao lại thế? Anh ta tung tin đồn ở khắp nơi muốn em làm người phụ nữ của anh ta, còn là thân phận kẻ thứ ba khó coi như vậy, hóa ra chỉ vì muốn em sinh con thay vợ anh ta mà thôi. Em không cần.”

“Thanh Thu, em có cảm thấy rằng cho dù muốn quay lại với em, thì hắn ta có cần phải thông báo những tin tức bất lợi với em và anh ta ở khắp nơi không?”

Đúng vậy, khi trông thấy những chữ sơn trên vách tường cô cũng đã nghĩ đến vấn đề này, vì vậy đã thêm vào đó một chữ ‘Hoàng’, kết quả những chữ kia rất nhanh đã bị người ta giải quyết, xử lý xong. Khi đó cô nghĩ chắc chắn có kẻ thứ ba tham dự vào trò chơi kia. Bây giờ nghe Bùi Minh Vũ nói, dường như càng đúng là vậy.

Xem ra, quyền lực của Cận Thiên Sinh cũng chỉ có như vậy, núi cao còn có núi cao hơn.

Cô bỗng nhiên nghĩ tới anh ta, “Là Lê Minh Tùng?” Không thể nào, cô không tin anh ta sẽ bịa đặt ra câu chuyện nhảm nhí cùng khó xử giữa cô và Hoàng Cảnh Hưng. Nhớ tới những lời khó nghe trên con phố kia, cô thực sự không tin đó là do anh ta làm.

“Anh cũng không biết rốt cuộc là ai, nhưng anh cảm thấy Lê Minh Tùng và Sa Duy Hân đều rất đáng ngờ. Sau này, khi tiếp xúc với bọn họ em nhớ cẩn thận chút, đừng để bị người khác lợi dụng. Đến lúc đó người em đắc tội không chỉ là Hoàng Cảnh Hưng mà còn là nhà họ Cận. Cận Thiên Sinh cũng không phải nhân vật dễ trêu chọc đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK