“…”
“Tôi đã nói hôm nay không gặp bất cứ ai rồi mà?”
“Nhưng cô Bùi nói… nói…”
“Không gặp.”
“Cô ấy đi tìm anh rồi.”
“Pụp.” Lê Minh Tùng tắt máy, ai muốn gặp anh chứ, anh chẳng muốn gặp ai hết.
Bóng đêm vẫn dịu dàng như cũ.
Thanh Thu ăn rất chậm, thật ra thì cô nuốt không trôi, nhìn món nào cũng cảm thấy buồn nôn lạ thường, đúng là khó hiểu thật.
Nhưng trước khi ra ngoài cô đã dùng Nụ cười thiên sứ rồi.
Mỗi ngày một lần, bây giờ còn chưa tới lúc phát tác.
Cô không biết mình bị làm sao.
Càng ngày càng thấy ghê, Thanh Thu đặt thìa xuống, nhìn về phía người phục vụ: “Minh Tùng, tôi buồn nôn, anh bảo phục vụ dẫn tôi tới toilet đi.” Cô không muốn làm ảnh hướng tới người khác, nếu nôn ra ở trong phòng ăn thế này thì không hay cho lắm. Lê Minh Tùng là đàn ông, cũng không thể để anh ôm cô vào toilet nữ được.
“Ngồi đó.” Khuôn mặt của Lê Minh Tùng trầm xuống, anh gọi phục vụ tới, bảo người đó mang bô nôn ọe tới đưa cho cô: “Nôn đi, đã không có sức lực còn muốn thể hiện đi đường.”
Thanh Thu bật cười. Chẳng phải là do anh làm hại cô sao, anh đúng là kỳ lạ thật, đến giờ mà còn tràn trề sức sống như tế.
Cầm lấy cái bô là cô nôn ra liền. Một bàn tay đặt lên lưng cô ròi vỗ nhẹ, khiến cô dễ chịu hơn chút.
“Cô à, anh nhà cô tốt thật đấy, thật biết quan tâm vợ.” Người phục vụ đứng chờ bên cạnh vẫn chưa đi, nhìn thấy vậy không khỏi hâm mộ: “Nhưng mà nôn nghén đều như thế, anh đừng lo lắng.”
Từ nôn nghén này khiến Thanh Thu run lên, bỗng nghĩ tới chuyện tháng này cô vẫn chưa tới kì.
Trời ạ, chính là cái đêm ở Ô Khảm, Lê Minh Tùng lại khiến cô…
Cũng có thể là không phải, chỉ là vô tình cô thấy khó chịu thôi, không thể mang thai trùng hợp như thế được.
Đôi mắt cô thong dong hơn chút, che dấu sự hoang mang trong lòng, từ từ nôn hết tất cả những thứ vừa ăn ra. Đúng là uống công cô cố gắng ăn nãy giờ.
Đặt cái bô xuống, Thanh Thu thở hổn hển dựa vào ghế. Không nên nghĩ nhiều, nhất định không phải vậy, không phải vậy. Cô cười nhạt, giọng nói cũng lạnh nhạt: “Tôi ăn nhiều ảnh hưởng tới bụng dạ thôi, vừa mới tuần trước tôi đến kỳ rồi.”
Giọng nói của cô rất khẳng định, chỉ có chính cô mới biết lời nói này của cô là giả. Nếu như có thai thật thì cô không thể để lại đứa bé này được, tuyệt đối không thể.
Cô đang bị nghiện thuốc phiện, không thể sinh con vào lúc này.
Cô không dám nghĩ nữa, cứ nghĩ tới là trái tim cô lại thắt lại, nhưng trên mặt vẫn vờ như bình tĩnh, khiến Lê Minh Tùng không nhìn ra được chút phản ứng nào. Có lẽ người phục vụ đó nhầm rồi, dạ dày cô không thoải mái mà thôi, anh lấy khăn ướt lau miệng cho cô, cô đưa tay nhận lấy: “Cám ơn, để tự tôi làm.”
Một tiếng cám ơn vô cùng xa cách, như thể giữa anh và cô đã không còn sót lại chút gì gọi là thân thiết, khiến cho bàn tay đang khựng lại giữa không trung run lên, sau đó từ từ đặt xuống.
Đúng lúc này cửa mở ra, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhìn vào đại sảnh, có vẻ như đang tìm ai đó.
Thực sự Lê Minh Tùng không rảnh chú ý xung quanh, sự tồn tại của bất cứ ai cũng không quan trọng bằng Thanh Thu trước mặt mình. Giờ phút này, trong mắt anh chỉ có cô, mà trong mắt cô lại chỉ có sự lạnh nhạt hờ hững. Ngày hôm nay, có thể anh đã có được cô, nhưng cũng đã làm cô bị tổn thương.
Lúc này, trái tim của cô không phải là của anh.
Anh có thể có được cơ thể cô, nhưng lại không khống chế được trái tim cô.
Lần đầu tiên Lê Minh Tùng thấy bất lực đến thế. Anh lại cầm khăn ướt lau mạnh mồ hôi trên trán cô đi, đó là mồ hồi chảy ra khi cô nôn ọe. Cô hiện tại càng thêm yếu đuối rồi, lúc đến cô cần anh ôm vào, thì hẳn là lúc đi cô cũng cần anh ôm ra ngoài.
Cô gái ở cửa liếc thấy người đàn ông ngồi trong góc đang nhìn về phía Thanh Thu, cô ta bước về phía Lê Minh Tùng, nhìn Lê Minh Tùng không chớp mất, cô ta tìm anh lâu lắm rồi.
Người đàn ông trong trí nhớ của cô ta vẫn không thay đổi chút nào. Thời gian thật thiên vị, không hề để lại bất cứ dấu vết nào trên mặt anh, ngược lại khiến anh thêm chút mùi vị của đàn ông, khiến phụ nữ phải say mê.
Lê Minh Tùng không hề phát hiện ra cô ta, vẫn nhìn người con gái đang ngồi bên cạnh mình. Bỗng nhiên người con gái đó ngẩng đầu lên, Bùi Linh Linh giật mình, ngay sau đó là mừng rỡ, thì ra là như vậy, xem ra cô ta vẫn còn hi vọng, thực sự còn hi vọng.
Thì ra anh Minh Tùng tốt với người con gái này là bởi vì cô ta.
Nhất định là vì cô ta.
Cô ta chạy nhanh tới, thậm chí quên né tránh người đang tiến về phía cô ta. May mà người ta còn có mắt, tránh đi kịp mới không đụng vào nhau. Thế nhưng vẫn có người như cô ta, chỉ biết đâm thẳng vào đằng trước, vừa đi vừa đổ chai rượu vào miệng, đó rõ ràng là rượu trắng, người đó lại uống như nước lã.
“Rầm”, hai người đụng vào nhau, đầu Bùi Linh Linh hơi đau, trán cô ta đụng vào cằm của người đàn ông đó, anh ta cao thật, cô ta mới đứng tới cằm anh ta: “Ê, đi đường không dùng mắt à?!”
Người đàn ông đó không nói gì, như thể không đụng vào ai cả, cầm chai rượu dốc vào miệng, tiếc là trong chai đã không còn một giọt nào nữa. Khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, anh ta mở miệng la lối: “Rượu, lấy rượu cho tôi, lấy rượu cho tôi…” Cũng không biết anh ta loay hoay cái gì, móc một tờ tiền trong túi quần ra, sau đó quơ quơ trong không trung đòi rượu.
Nhưng trong đại sảnh chẳng ai để ý tới anh ta, chỉ coi anh ta thành một tên nát rượu.
Bùi Linh Linh cũng muốn né tránh, cô ta tức tối xoa trán, có mà điên mới đi so đo với một tên nát rượu.
Nhưng người đang cầm tớ tiền quơ quơ thấy không ai để ý tới mình, bỗng dưng tóm lấy tay cô ta: “Lấy rượu cho tôi, lấy rượu cho tôi, tôi muốn uống rượu…”
Cô ta cũng đen đủi thật, bị đụng vào thì thôi, lại còn bị một tên nát rượu quấn lấy: “Buông ra.” Cô ta không muốn để ý tới người đàn ông này, cần quái gì biết anh ta là ai, lúc này cô ta chỉ muốn bay tới bên cạnh anh Minh Tùng. Anh căn bản không yêu người con gái đó, anh Minh Tùng ở bên ả là vì ả giống cô ta mà thôi.
Nhưng cô ta có dùng sức thế nào cũng không hề thấy dấu hiệu Bùi Minh Vũ muốn buông tay cô ta ra: “Lấy rượu cho tôi, lấy rượu cho tôi…” Ngoại trừ mấy chữ này, có vẻ như anh ta không biết nói bất cứ điều gì khác.
Anh ta gào thét, trong mắt có tia máu, còn có hương vị nồng nặc của sự đau thương, khiến Bùi Linh Linh cảm thấy, nếu người đàn ông này không uống say thì nhất định sẽ rất bảnh trai, rất nhã nhặn, cũng ấm áp như ánh dương. Nhưng lúc này anh ta chỉ biết có rượu, ngoại trừ rượu thì chẳng biết gì cả.
Sự tranh chấp trên lối đi đó nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều người, Thanh Thu cũng nhìn về phía đó, giây phút nhìn thấy, cô ngẩn người ra.
Đồng thời, cả Lê Minh Tùng cũng ngẩn người.
Anh từng nghĩ rằng, rồi cũng sẽ có một ngày mình và Bùi Minh Vũ gặp lại nhau, đến lúc đó, chắc chắn hai người sẽ lườm nhau tóe lửa, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy, còn ở ngay chỗ này nữa chứ. Bỗng nhiên nhớ tới câu “tùy ý” của Thanh Thu, bởi hai chữ đó nên anh mới dẫn cô tới đây, chẳng lẽ nhờ hai chữ “tùy ý” đó mà Thanh Thu gặp được Bùi Minh Vũ sao?
Như thể, tất cả đều là số phận sắp đặt.
Như thể, chắc chắn Thanh Thu sẽ gặp được Bùi Minh Vũ.
Đôi mắt lạnh lùng của anh rơi vào trên mặt Bùi Minh Vũ, hoàn toàn bỏ qua người con gái đằng trước Bùi Minh Vũ, cô ta quay lưng về phía anh, vậy nên anh cũng không thấy cô ta trông như thế nào, ngược lại thì từ góc độ của Thanh Thu có thể thấy góc nghiêng của cô ta, giống, giống quá.
Thanh Thu đỡ bàn đứng lên, cơ thể hơi lung lay, nhưng cô lại cố tình muốn vòng qua Lê Minh Tùng, ra khỏi không gian chật hẹp này. Mặc dù rất khó chịu, mặc dù khiến cô nghĩ thôi đã thấy kinh hoàng, nhưng cô không thể nhìn Bùi Minh Vũ cứ thế say xỉn xuất hiện trong tầm mắt cô, cô không thể bỏ mặc anh ta được.
Lời hẹn ba năm, đã nói là không rời không bỏ cơ mà. Họ phải cùng nhau vượt qua ba năm này, sau ba năm, sẽ có một lối đi thuộc về riêng anh ta.
Đó là lời thề của cô dành cho Bùi Minh Vũ, nên anh ta mới đồng ý trở về.
“Ngồi xuống.” Lê Minh Tùng quát khẽ, cơn tức vọt lên trong lòng, anh còn nghĩ, nếu Thanh Thu đi tới trước mặt Bùi Minh Vũ, anh phải làm gì với cô?
Nhưng Thanh Thu không hề để tâm tới lời nói của anh: “Để tôi đi, tôi phải chăm sóc cho Minh Vũ.” Trong khách sạn, Lê Minh Tùng đối xử với Bùi Minh Vũ như vậy thực sự là quá tàn nhẫn, tàn nhẫn tới mức cô không thể nguôi giận được, Bùi Minh Vũ biến thành như ngày hôm nay đều là vì Lê Minh Tùng mà.
“Ngồi xuống.” Lê Minh Tùng đứng bật dậy, trức tiếp chắn trước mặt cô. May là vừa rồi anh cho cô ngồi bên trong, nếu không vừa rồi cô đã dễ dàng rời khỏi anh để chạy tới chỗ Bùi Minh Vũ.
“Minh Vũ…”Thanh Thu hô ta, không quan tâm tới những ánh mắt đổ dồn tới của mọi người trong đại sảnh. Cô bất chấp tất cả, cô không muốn thấy Bùi Minh Vũ đau đớn như vậy, bất lực như vậy.
Khuôn mặt của Lê Minh Tùng toàn vẻ khó chịu, người phụ nữ của anh lại hô tên người đàn ông khác ngay trước mặt anh.
Những ánh mắt xung quanh quá mức gai mắt, khiến anh chỉ muốn xách người phụ nữ này lên, sau đó khiêng lên vai, không quan tâm tới sự giãy giụa và những tiếng gào thét của cô, chỉ muốn cách xa những người này ra.
Vứt một xấp tiền mặt lên mặt bàn, thậm chí anh còn không thèm đếm, cũng không chờ lấy lại tiền thừa, không cần bất cứ thứ gì cả, không cần ăn cơm nữa. Anh muốn dẫn cô đi, rời khỏi thế giới có Bùi Minh Vũ. Từ khi anh bước vào trong khách sạn đó, từ giây phút mà anh đoạt lấy cô một lần nữa, anh liền không có ý định buông bỏ cô, không có ý định trả cô lại cho Bùi Minh Vũ.