“Anh thích.” Anh cười, khóe miệng đều là sự đắc ý.
Nói đến trẻ con, cô bỗng nhiên rất nhớ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, đã rất lâu rồi chưa gọi điện thoại cho bọn nhỏ: “Minh Tùng, em muốn nghe giọng nói của bọn trẻ.” Nói rồi, tay cô đặt ở bụng, năm đó cô có thể giữ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, nhưng bây giờ, cô lại bất lực không thể giữ đứa bé trong bụng vẫn chưa thành hình này, nghĩ vậy, trong lòng không khỏi đau xót.
Anh lấy điện thoại: “Gọi đi, bấm số thư thoại “1” chính là số phòng của bọn trẻ ở biệt thự, hôm nay là cuối tuần, bọn trẻ không phải đi học đâu.”
Cô lấy điện thoại rồi ấn nút, nhưng tay vẫn không nhanh bằng mắt, số điện thoại gọi nhỡ trên màn hình là của Phương Thu, “Minh Tùng, vừa nãy là Phương Thu gọi điện đến.” Cô không kìm được sự tò mò vẫn là muốn hỏi anh.
“Anh biết, em mau gọi cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi, anh cũng muốn nghe giọng của chúng.”
Thanh Thu nhấn phím “1”, trong chốc lát điện thoại đã được kết nối, dường như bọn trẻ cũng đang đợi điện thoại của cô đến vậy, nhưng vừa mở miệng, thứ chúng nói gọi lại là tiếng gọi daddy: “Daddy, hai ngày bố chưa gọi điện cho bọn con rồi, daddy, bố không hề nói cho chúng con biết mommy bây giờ có khỏe không, daddy, bố không giữ lời.”
Lời nói đáng yêu, nhưng Thanh Thu nghe thấy lại cảm thấy chua xót, thì ra anh hầu như ngày nào cũng gọi điện cho bọn trẻ, mỗi ngày đều báo cáo cho bọn trẻ rằng cô có đang ổn không, chỉ hai ngày nay, vì anh bị thương nên mới không gọi điện được: “Thùy Thùy, là mommy đây.”
“Yeah, là mommy, mommy đang ở cạnh daddy sao? Phải không?”
“Ừm, phải.” Cô cười, vừa nghe thấy giọng của bọn trẻ là có lại có cảm giác hạnh phúc.
“Mommy, mommy đi công tác trở về nhanh vậy, daddy mới hôm trước nói mommy phải nửa năm sau mới quay về, lại không nghĩ mommy trở về nhanh như vậy đâu, mommy, bao giờ thì mommy đến thăm bọn con? Con với Quỳnh Quỳnh rất nhớ mẹ.”
Nước mắt cô lập tức rơi xuống, không cai được nụ cười thiên xứ, cô hoàn toàn không thể quay lại, lắc đầu, cô hít một hơi sâu rồi không nói gì nữa.
Lê Minh Tùng trong nháy mắt đã cướp điện thoại trong tay cô, sau đó dịu dàng ấm áp nói: “Daddy và mommy vẫn còn một số chuyện phải xử lý, chắc khoảng ba tháng, đến lúc đó, daddy và mommy sẽ cùng trở về, còn phải mua thật nhiều thật nhiều quà cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nữa chứ nhỉ.”
“Chúng con không cần quà, chúng con chỉ cần daddy với mommy thôi.”
Thanh Thu cũng không nghe rõ anh và bọn trẻ nói chuyện gì, chỉ biết rằng anh cho bọn trẻ một lời hứa là ba tháng, ba tháng, cô có thể cai được nụ cười thiên sứ sao?
Cô thật sự không chắc chắn, nhưng biểu cảm của Lê Minh Tùng khi nói chuyện lại chắc chắn đến vậy.
Bỏ đi, mặc anh đi, bây giờ cô thật sự rất mệt, khi trong giây lát phát hiện anh đã biết tất cả, cô lại không muốn lo lắng bất cứ thứ gì, có anh ở đây, cô luôn cảm thấy an tâm, ngay cả khi bây giờ anh bị thương thì vẫn vậy, vẫn tin tưởng anh.
Rất lâu sau, Lê Minh Tùng quay ra nhìn người phụ nữ đang ngây người rơi lệ, anh dịu dàng nói: “Có muốn nói vài câu nữa không?”
Cô lập tức xua tay, bây giờ cô mà nói gì đó thì tuyệt đối không đúng, cho nên, nói gì cũng không được cho bọn trẻ nghe thấy.
“Vậy anh cúp máy nhé?”
“Ừm.” Cô nhẹ giọng, lại sợ anh không nghe thấy lại nên liên tiếp gật đầu.
Anh lại nói với bọn trẻ vài câu, liền tắt máy, ánh mắt lại có sự âu lo: “Sao nào? Là vì bọn trẻ hay là vì thiên sứ đây?”
Thiên sứ, một cái tên nghe hay biết bao, nhưng lại hại cô bây giờ đến muốn gặp bọn trẻ cũng không dám gặp: “Không giữ đứa trẻ, được không?”
“Được, vậy đợi vài hôm nữa, đợi vết thương anh tốt hơn một chút, anh đi cùng em, sau đó...” Sau đó anh sẽ chăm sóc cô khi cô phá thai, anh sẽ bù đắp cho cô khi cô sinh Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, có thể bù đắp bao nhiêu thì bù đắp bấy nhiêu, nếu không khi nhìn thấy cô, anh luôn cảm thấy anh nợ cô rất nhiều rất nhiều.
Cuối cùng anh cũng đồng ý rồi, điều đó khiến nước mắt của cô càng chảy nhiều hơn, cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Thật ra, em cũng không muốn, nhưng...”
Tay anh nắm chặt tay cô: “Đừng sợ, cho anh ba tháng, em sẽ cai được thôi, anh sẽ luôn bên cạnh em.” Giọng nói kiên định, cho cô cảm giác an tâm, lực khi anh nắm tay cô giúp cô tin tưởng, có anh bên cạnh, cô nhất định sẽ cai được.
Có khó thế nào đi chăng nữa cô vẫn sẽ làm được.
Có lẽ, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà đạt được thỏa thuận, cô bỗng nhiên cảm thấy hối hận khi không nói với anh, nếu sớm nói một chút, thì cô cũng không cần dùng cái thứ thuốc hại chết người kia lâu như vậy.
Nhưng ban đầu, là cô thật sự không muốn khiến anh phải lo lắng.
Nhưng bây giờ, ánh mắt của anh lại nói cho cô biết, anh nhất định sẽ có cách, cũng giống như chuyện anh đến Ô Khảm đưa cô trở về vậy, anh thật sự có cách.
Cửa, vọng đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Lê Minh Tùng lạnh nhạt nói: “Vào đi.”
Ngô lập tức mở cửa đi vào, nhưng nhìn thấy Thanh Thu nên anh không nói ngay.
Thanh Thu biết ý, đứng dạy muốn rời đi: “Minh Tùng, em đói rồi, em xuống bếp tìm gì đó ăn đây.” Viện cơ tùy ý, nhưng tuyệt đối phải hợp lý.
Nhưng, Lê Minh Tùng lại nói: “Đừng đi, ngồi ở đây đợi đi, muốn ăn gì, anh sẽ bảo nhà bếp làm rồi mang tới đây.”
Cô nhìn Ngô có chút ngại ngùng, đành phải nói: “Anh và Ngô có chuyện cứ nói đi, em xuống nhà bếp ăn cũng vậy thôi mà.”
“Chuyện của anh chính là chuyện của em, Ngô, cậu nói đi.” Lê Minh Tùng cau mày, chính là không muốn giấu diếm cô chuyện gì nên để Ngô báo cáo.
Ngô lại nhìn qua Thanh Thu, lúc này mới nói: “Phương Thu xảy ra chuyện rồi.”
Sáu từ đó, Thanh Thu cảm thấy Lê Minh Tùng trên giường nhất định sẽ nhảy xuống, anh quan tâm Phương Thu như vậy, nhưng anh lại không hề, mặc dù ánh mắt hơi khác nhưng lại lạnh nhạt nói: “Chuyện của cô ấy về sau không cần báo cáo tôi nữa, số điện thoại của cô ấy tôi cũng sẽ chặn, cô ấy đến, cứ trực tiếp chặn ở ngoài cửa là được rồi, tôi sẽ không gặp cô ấy.” Nói xong liền nhấn chuông: “Bảo nhà bếp làm chút cháo sò, còn nữa thêm một phần salat táo rồi mang đến đây.”
Lê Minh Tùng rất bình tĩnh dặn dò tất cả mọi chuyện, Ngô dường như vẫn muốn nói gì đó, nhưng thấy biểu cảm của Lê Minh Tùng, lúc này mới lắc đầu lui đi.
Thấy Ngô lắc đầu, Thanh Thu có một dự cảm rất không hay, nếu không, Ngô cũng không gấp gáp chạy đến báo cho Lê Minh Tùng như vậy, “Ngô, Phương Thu đã xảy ra chuyện gì?” Lê Minh Tùng không hỏi, nhưng cô lại muốn hỏi, bởi vì, ánh mắt do dự lúc nãy của Lê Minh Tùng hoàn toàn không qua nổi cô, đối với mọi thứ của Phương Thu, anh vẫn là rất quan tâm, nhưng rốt cuộc tại sao anh lại bỗng nhiên chuyển thái độ ghét bỏ Phương Thu đến vậy thì cô cũng không rõ.
Anh không nói, thì cô cũng không biết chuyện gì cả.
“Điều này...” Ngô nhìn Lê Minh Tùng, trong chớp mắt lại có ý như không dám nói.
Lê Minh Tùng lại cúi đầu nhìn về điện thoại: “Ra ngoài, tôi sẽ chặn số điện thoại của cô ta, đã nói là không muốn gặp thì sau này đừng bao giờ nhắc đến tên cô ta trước mặt tôi.” Theo đó, tay anh ấn nút, thật sự đã để số điện thoại của Phương Thu vào trạng thái chặn.
Thao tác ấn chỉ trong nháy mắt, ngón tay anh khẽ run, nhưng rồi, anh thở phào nhẹ nhõm, vẫn luôn phải quên đi mọi thứ trong quá khứ mới có thể có bắt đầu mới, nếu không phải là cô ấy, thì Thanh Thu và Bùi Minh Vũ cũng không phải chịu sự đau khổ như bây giờ.
Một chút nợ nần, anh đã không cần cô trả nữa rồi.
Đó chính là dấu hiệu đoạn tuyệt với cô ta, nhưng cô vẫn chưa hiểu, vẫn không tài nào hiểu nổi.
Thanh Thu vẫn là chạy đuổi theo, cho dù Lê Minh Tùng trên giường vẫn luôn gọi cô, cô cũng không nghe mà bất chấp chạy đuổi theo Ngô: “Ngô, đã xảy ra chuyện gì với Phương Thu rồi?”
“Tai nạn xe.”
“Bây giờ sao rồi?”
“Đang cấp cứu trong bệnh viện, tôi cũng không rõ tình hình cụ thể ra sao.”
“Là ai đã báo cho anh?”
“Không biết, là giọng của một người phụ nữ lạ, cô ấy lấy điện thoại của Phương Thu gọi cho tôi, cô ấy nói tổng tài không nghe điện thoại, ban đầu tôi cũng không muốn xen vào, nhưng trước đây sếp đối với...” Ngô nói những lời có chút ngại ngùng: “Cô xem, tôi không nên nói những chuyện này với cô, tôi đi trước đây.”
Ngô đi rồi, trong hành lang trống rỗng, Lê Minh Tùng đứng trước cửa như một bức tượng, tất cả những chuyện này chỉ cần không có sự dặn dò của Lê Minh Tùng thì sẽ không liên quan gì đến bọn họ.
Cô vẫn luôn không thích Phương Thu, nhưng cô, cũng chưa từng hận Phương Thu.
Quan hệ của cô và Phương Thu vẫn lạnh nhạt như nước.
Nhưng cho dù là người qua đường, khi nhìn thấy đối phương bị nguy hiểm, cô cũng sẽ giơ tay giúp đỡ, vậy thì lúc này, nếu đã biết Phương Thu bị tai nạn xe, cô lại thật sự không thể làm ngơ.
Mở cửa phòng, bước chân nặng nề đi vào, cô đứng trước người Lê Minh Tùng: “Minh Tùng, Phương Thu cô ấy...”
“Anh không muốn nghe, em không nghe thấy lời cảnh cáo của anh sao?” Lê Minh Tùng gắt lên, trong đáy lòng bắt đầu rối răm, nhất định là đã xảy ra chuyện gì thật sự nghiêm trọng rồi, nếu không sắc mặt khi bước vào của Thanh Thu cũng không nặng nề như vậy, trong chớp mắt, anh đã thật sự có chút lo lắng.
Rõ ràng đã nói sẽ từ bỏ cô ta, rõ ràng đã nói sẽ không muốn gặp cô ta, nhưng thời khắc này nhìn thấy biểu cảm của Thanh Thu, trong trái tim anh lại dấy lên cảm giác lo âu phiền muộn, vẫn là mong không xảy ra chuyện gì.
Cắn răng, cũng không quan tâm Lê Minh Tùng đang gắt lên hay không, Thanh Thu vẫn nói: “Phương Thu bị tai nạn xe, bây giờ đang cấp cứu trong bệnh viện...”
Tay cầm điện thoại bỗng chốc run lên, sau đó điện thoại trên chăn cũng im lìm, lại lần nữa nằm yên trong đó.
Không được, thật sự không được, từng đợt từng đợt nó với bản thân, trái tim Lê Minh Tùng đang đấu tranh, đấu tranh để không bị lời nói của Thanh Thu phá vỡ sự bình tĩnh trước đó của anh.
Nhưng, “tai nạ xe”, ba chữ này lại cứ luôn lẩn quẩn trong đầu anh, không thể nghĩ được gì.
“Minh Tùng, cô ấy ở đâu một thân một mình, vừa đến là chạy ngay đến chỗ anh, nếu anh không muốn gặp cô ấy thì anh không gặp, nếu anh không muốn nói chuyện với cô ấy vậy thì anh không nói, nhưng, anh không thể để cô ấy chết ở cái thành phố này mà không quản được, anh quen biết rộng, chít ít anh cũng có lời nói nhờ bác sĩ nhờ bệnh viện chăm sóc tốt chô cô ấy, ít nhất cúng phải để cô ấy sống, cô ấy vẫn còn đứa nhỏ, lẽ nào anh muốn để con cô ấy mới bé vậy mà mất đi mẹ sao? Minh Tùng, em tin là anh lại vô tình đến vậy.” Cô nói, từng từ từng từ khắc sau vào trong trái tim Lê Minh Tùng, khiến trái tim anh khẽ rung, đúng vậy, Thanh Thu nói đúng, ngược lại là anh đã quá nhỏ nhen rồi.