"Nói đi chứ, rốt cuộc là đã gặp chưa?" "Mẹ, con với anh ấy, có lẽ không hợp nhau, cho nên..."
"Cái gì mà hợp với không, tìm thấy người trước cho mẹ đã, nếu thằng bé không đồng ý thì hai ngày này mẹ sẽ đến chỗ con gặp con, con đã bao nhiêu tuổi rồi, nếu không đi lấy chồng nữa thì thành bà cô già mất."
Bùi Linh Linh trau mày, "mẹ, con có già thế không? Nếu con già còn mẹ thì sao?" "Được rồi, mẹ không nói nữa, con tự tính đi, dù gì bây giờ mẹ chỉ mong con mong chóng tìm được tấm chồng như ý, cũng để mẹ yên tâm." "Thanh Thu, tìm xong rồi, chúng ta đi." Bùi Linh Linh đang gọi điện thoại thì Bùi Minh Vũ lên trên tầng, nhưng ánh mắt cũng không thèm nhìn cô ta, mà chỉ nhìn chằm chằm Thanh Thu, dường như chỉ có Thanh Thu mới thuộc về thế giới của anh. "Ê, họ Bạch kia, anh không nhìn thấy tôi cũng ở đây à?" Bùi Linh Linh bỏ điện thoại xuống, lòng tự trọng của cô ta bị xúc phạm nghiêm trọng, cô ta đang đứng ở bên cạnh Thanh Thu, nhưng Bùi Minh Vũ lại xem không thèm quan tâm như thể không nhìn thấy cô ta vậy. "Cô Bạch à, nếu không có chuyện gì, thì mời cô đi khỏi đây, tôi rất bận, cả ngày hôm nay tôi đều không ở đây, cũng không rảnh ở cùng cô." Từ chối rõ ràng, tối qua lúc anh ta uống say còn coi cô là Thanh Thu, bây giờ tỉnh rượu rồi, anh ta lại không coi cô ra gì, rõ ràng là hai mặt mà, sao có thể có sự khác biệt lớn đến vậy được.
"Bùi Minh Vũ, tôi là khách của anh đấy, cho dù thế nào đi chăng nữa, tối qua cũng là tôi cứu anh, còn đưa anh về nhà, à đúng rồi, cho tôi xem vết thương của anh như thế nào?" Nói xong Bùi Linh Linh liền giơ tay ra vén tóc của Bùi Minh Vũ, nhìn xem vết thương của anh.
"Đừng động vào tôi." Bùi Minh Vũ dường như trong phút chốc lại bị kim châm đâm vào cơ thể liền tránh né bàn tay của Bùi Linh Linh, sau đó lạnh lùng hét lên, anh không muốn có quan hệ gì với Bùi Linh Linh nữa, tối qua việc ma tuý phát tác nếu như bị truyền ra ngoài, chỉ e là sẽ gây ra rắc rối, có điều, nhìn Bùi Linh Linh dường như không hề hay biết biểu hiện lúc đó của anh là ma tuý phát tác, còn cho rằng anh say rượu nữa cơ, vậy thì bây giờ để cô ra rời xa mình, đỡ đêm dài lắm mộng, lại xảy ra rắc rối.
Nước mắt của Bùi Linh Linh lập tức chảy ra, dù thế nào cũng không ngờ rằng Bùi Minh Vũ tỉnh dậy lại có phản ứng này với cô ta, thật là lạnh lùng, vừa khóc vừa dụi mắt, sao đàn ông mà cô ta gặp phải đều ghét cô ta đến vậy, "huhu, tôi khiến ngươi khác ghét thế sao?" Lời giận dỗi của Bùi Linh Linh khiến Thanh Thu và Bùi Minh Vũ cùng ngây ra, Thanh Thu cũng cảm thấy biểu hiện của Bùi Minh Vũ lúc nãy quá lạnh lùng rồi, cô giơ tay nắm lấy tay Bùi Linh Linh, cười nói: "Tôi không ghét cô, nếu như cô thích thì sau này thường xuyên đến đây, có điều, hôm nay tôi và Minh Vũ thật sự là có việc cần phải làm, hơn nữa, bây giờ sắp phải đi rồi, nếu không sẽ không kịp." "Hai người thật sự có việc phải ra ngoài sao?" Nghe Thanh Thu nói xong, Bùi Linh Linh liền lau nước mắt, cười tươi xuất hiện hai hàm răng trắng muốt. "Ừm, thật sự là có việc." "Thôi được rồi, vậy các người khoá cửa lại, tôi ngồi ở bậc trước cửa nhà đợi hai người về." "Cô có chuyện gì à?" Bùi Minh Vũ trau mày, thật không ngờ Bùi Linh Linh này lại bám dai như vậy, điều này khiến anh không thích. Anh ấy thật sự rất đẹp trai, đặc biệt là dáng vẻ lạnh lùng càng đẹp hơn, nghĩ một lúc, Bùi Linh Linh cảm thấy bản thân vẫn nên nói thật, vòng vo thật mệt mỏi, "vâng, thưa giám đốc Bạch, chỗ anh không phải đang tuyển người sao, tôi muốn ứng tuyển." "Ngày mai rồi đến." Bùi Minh Vũ cảm thấy phiền, tâm trạng hôm nay của anh không tốt, nói thật, anh không muốn đi cùng Thanh Thu đến bệnh viện chút nào, nghĩ lại đêm hôm ấy ở Ô Khảm bản thân đã đẩy Thanh Thu cho Lê Minh Tùng, anh ân hận không chịu được. "Cái đó, tôi không có nơi nào để ở." Trên người cô ta cũng không có tiền, tiền đều bị trộm sạch sành sành rồi, cô ta gần đây thật sự năm hạn xui xẻo, mọi chuyện đều đen đủi, cho nên, cô ta nhất định phải ở lại đây làm việc, giám đốc thật đẹp trai, ngày nào cũng được làm việc với giám đốc như thế này cũng là một chuyện vui rồi, cô ta rất mong đợi công việc này.
Bùi Minh Vũ biết, bất kì người ngoài nào cũng đều không thể một mình ở lại đây, cái thứ đó ở trong căn phòng tầm hầm thật không an toàn giống như quả bom vậy, thấy Bùi Linh Linh sống chết cũng muốn ở lại, anh chỉ đành nói, "vậy ra bậc thềm ngoài cửa đợi đi, có thể rất nhanh sẽ có người đến, đến lúc đó, cô vào nhà sau."
"Giám đốc Bạch, anh nói vậy có nghĩa là tôi có hy vọng rồi?" Bùi Linh Linh hết khóc lại cười, khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn như hoa nở, có lúc, Bùi Minh Vũ sững sờ nhìn ngắm khuôn mặt ấy, cô ta rạng rỡ đến vậy, tươi trẻ đến vậy, khiến mọi thứ xung quanh anh đều rực sáng lên. "Ê, rốt cuộc có phải không?" Thấy anh ta nhìn mình, Bùi Linh Linh có chút ngượng ngùng, cô ta cúi đầu gặng hỏi. Bùi Minh Vũ đột nhiên tỉnh lại, bây giờ mới phản ứng lại, "ừm, nếu cô muốn, vậy thì ở lại, đợi Y Thương đến rồi vào sau." "Vâng vâng, tôi ra bên ngoài đợi." Bùi Linh Linh không để ý chút nào đến sự không tin tưởng của Bùi Minh Vũ, đây là địa bàn của người ta, cô ta vẫn chưa phải nhân viên chính thức ở đây, anh không cho cô ta vào trong cũng là điều bình thường. Đi theo hai người ra khỏi phòng khách, Bùi Minh Vũ còn thật sự khoá cửa lại, sau đó nói với Bùi Linh Linh đang đứng ở thềm nhà: "Lát nữa tôi gọi điện thoại cho Y Thương, cô ấy chắc sẽ nhanh chóng đến thôi." Nói xong liền lên xe cùng Thanh Thu. Thanh Thu rất bình tĩnh, dường như nơi sắp đến chỉ là một nơi rất bình thường, thế nhưng tối qua anh lên mạng tìm, không có người phụ nữ nào là không sợ sợ đi phá thai, tính ra thì thấy có lẽ ma tuý trong người cô không lâu nữa sẽ phát tác, Bùi Minh Vũ liền đưa gói đồ cho cô, "dùng đi, đừng để bị phát hiện trong bệnh viện." "Vâng." Cô ngoan ngoãn, nhưng nhìn cái gói đó cô lại căm giận vô cùng, "tìm ra thành phần chưa vậy?"
"Sắp rồi." Ánh mắt của Bùi Minh Vũ thong thả nhìn về phía trước, đích thân anh ta đã thử rồi, rất nhanh sẽ có kết luận thôi, đến lúc đó, anh ta sẽ cai nghiện cùng cô, nghĩ đến điều đó, anh ta lại vui vẻ hẳn lên. Thanh Thu dùng thứ đó, trên mặt dường như lờ mờ như sương khói, "Minh Vũ, có chuyện gì mà vui vậy?" "Ồ, không...không có gì." Khuôn mặt đàn ông của Bùi Minh Vũ lại đột nhiên đỏ ửng, nếu bị Thanh Thu biết là vì có thể cai nụ cười thiên sứ cùng cô mà vui mừng, anh ta nhất định sẽ ngại lắm. Bàn tay của Thanh Thu lại đặt lên bụng, đứa con của cô, cô yêu nó đến vậy, đến bệnh viện sẽ bị nạo phá đi, trong lúc phá bỏ, trái tim cô sẽ chỉ còn lại sự đau khổ. Nhìn con đường dường như mãi mãi cũng không đến được phía trước, lòng cô lại lơ lửng không cảm giác, thế nào cũng không chân thực.... Trước cửa đồn công an, khuôn mặt râu ria của Lê Minh Tùng bước ra ngoài, "Ngô, có chuyện gì vậy?" Mới sáng sớm, trực giác của Lê Minh Tùng mách bảo Ngô gọi điện đến là có việc muốn nói với anh. "Tổng giám đốc, cô Trọng đi bệnh viện rồi." "Anh nói cái gì?" Điện thoại trong tay Lê Minh Tùng lo lắng chuyển sang tay khác, lẽ nào Thanh Thu bệnh rồi? "Cô Trọng đi bệnh viện rồi." Ngô nói lại lần nữa. "Một mình à?" "Đi cùng Bùi Minh Vũ." "Bệnh viện nào?" "Một bệnh viện có quy mô rất nhỏ, tôi nhìn xem, à, hình như là bệnh viện phụ sản." Bệnh viện phụ sản? Lê Minh Tùng trau mày, "nói cho tôi cụ thể là nhà nào, tôi lập tức đến ngay." Thanh Thu nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, bằng không, cô sẽ không đi bệnh viện. Đột nhiên anh nghĩ tới bệnh máu của cô, mặc dù, a Oa đã nói cho anh biết thuốc của a Bá về cơ bản có thể chữa lành bệnh của Thanh Thu, thế nhưng, trước khi làm xét nghiệm triệt để, thì mọi thứ đều có khả năng, điều đó khiến anh đột nhiên lo lẳng hẳn lên. Phải đi thăm cô ấy, cho dù cô muốn hay không, anh cũng phải đi thăm cô. Lúc bỏ mặc nhảy lên xe, đột nhiên nhớ lại khuôn mặt tái nhợt và sự kiên quyết của cô lúc đối diện mình khi ở tiệm gỗ, tim anh đột nhiên đập thình thịch, nếu bệnh của cô là bệnh máu, vậy cô đến bệnh viện phụ sản thì không đúng, đột nhiên, anh nhớ lại việc cô nôn tối qua lúc ăn cơm, khuôn mặt của Lê Minh Tùng đột nhiên trầm xuống. Lẽ nào, cô thực sự đã mang thai? Lẽ nào cô muốn đi phá bỏ con anh? Mở cửa sổ xe, gió lùa vào, dù thế nào cũng không thổi bay được sự hỗn loạn trong lòng anh... Xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu, đều do Bùi Minh Vũ tìm người, cho nên, tất cả xét nghiệm đều tiến hành rất nhanh, đến bệnh viện mới chỉ nửa tiếng, mọi xét nghiệm đã xác định Thanh Thu mang thai 100%. "Cô Trọnng à, cô chắc canh là muốn tiến hành phá thai chứ?" Bác sĩ nhìn báo cáo xét nghiệm, nghiêm túc hỏi cô.
Thanh Thu im lặng gật đầu, cho dù cô muốn hay không thì đứa trẻ này thật sự không thể giữ. Chỉ vì cô nhiễm phải cái thứ đấy.