Đôi môi mỏng đó toát lên vẻ gợi cảm quyến rũ vô cùng. Nhìn anh ta, Thanh Thu bỗng chốc thấy căng thẳng.
Nếu như anh ta thực sự muốn...
Vậy cô phải làm sao đây?
Khi Trọng Thanh Thu đang căng thẳng mãi không thôi, Lê Minh Tùng bỗng nhả ra hai chữ từ sâu trong cuống họng: "Sợ à?"
Chỉ trong thoáng chốc mà anh ta có thể nhìn ra sự chột dạ và sợ hãi từ sâu thẳm trong nội tâm của cô, đúng vậy, cô đang sợ gần chết đây này.
Nhưng tự tôn khiến cô chẳng buồn nghĩ ngợi gì đã đáp lại ngay: "Không sợ."
"Ha ha, có muốn uống chút rượu không?" Anh ta đột nhiên ghé sát gương mặt mình gần về phía cô. Khoảng cách gần tới nỗi, cô có thể nương theo chút ánh sáng yếu ớt trong phòng khách sạn để thấy rõ hình ảnh của mình trong mắt người kia. Khoảnh khắc đó, cô bỗng dưng có cảm giác hoảng hốt, như thể tất cả mọi thứ đều không phải sự thật.
Giọng nói ma mị của anh khiến cô bỗng đồng ý: "Được." Luống cuống thế này nhấp chút rượu cũng tốt, ít nhất thì nó sẽ giúp cô thấy dễ chịu hơn.
Lê Minh Tùng nho nhã đứng lên, cơ thể to lớn của anh ta thong thả bước tới quầy bar nhỏ trong một góc phòng. Căn phòng khách sạn này thật xa xỉ, cần cái gì có cái đó, đầy đủ chẳng thiếu thứ gì.
Lê Minh Tùng bật nút một chai rượu vang đỏ, rót ra hai chiếc ly thủy tinh chân cao. Khi anh ta bưng hai ly rượu từ từ đi về phía giường, Trọng Thanh Thu nghe thấy tiếng trái tim mình đập dồn như trống trận, vừa vang dội vừa nặng nề, cô phải nuốt nước bọt, nếu không, chắc trái tim cô nhảy vọt tới họng mất.
"Này." Một ly rượu được anh ta đưa tới tay cô. Nói thật lòng, dáng điệu của người này vô cùng lịch lãm, làm cho cô không dằn lòng được cảm thấy những suy nghĩ bâng quơ của mình thật dơ bẩn. Nhưng giờ phút này đây cô đang ngồi trên giường, một chữ "giường" thôi đã đủ khiến tất cả mọi chuyện trở nên mập mờ rồi.
Vươn tay nhận lấy, cô đè nén tâm trạng hoảng hốt trong lòng, nói khẽ: "Cheers."
"Cheers." Hai ly rượu nhẹ nhàng chạm vào nhau, âm thanh giòn tan ấy như gõ vào trái tim Trọng Thanh Thu. Giờ khắc này, cô chẳng nghĩ tới điều gì nữa, chỉ dốc cạn ly rượu trên tay.
Rượu vang ngòn ngọt, cảm nhận đầu tiên sau khi uống là dường như uống cạn ly vẫn không giống rượu lắm. Cô rất thích hương vị của rượu vang đỏ, bất giác đưa ly rượu rỗng không về phía Lê Minh Tùng: "Thêm chút nữa."
Lê Minh Tùng nhướn mày: "Rượu tuy nhẹ nhưng ngấm lâu, uống nhiều quá không có ai đưa cô về đâu."
"Ha ha, thế thì tôi ở đây luôn cũng được." Cô đưa mắt nhìn một vòng quanh căn phòng, nơi này tốt hơn kí túc xá không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa, bây giờ cô không hề muốn quay về trường một chút nào. Cô không muốn gặp Hoàng Cảnh Hưng, vừa nghĩ tới Hoàng Cảnh Hưng, lòng cô đã thấy phiền muộn, phiền muộn vô cùng tận, cô muốn uống rượu, rất rất muốn uống rượu: "Mau lên, cho tôi rượu, tôi muốn uống nữa."
Ly rượu được rót đầy một lần nữa, cô chẳng nhìn Lê Minh Tùng, cũng không thèm cụng ly mà chỉ ngửa cổ dốc thẳng vào bụng ly rượu thứ hai.
Trong cơ thể cô có một luồng nhiệt đang lặng lẽ lan tỏa, trên gương mặt lại có cảm giác nóng bừng bừng. Đây là lần đầu tiên Trọng Thanh Thu uống rượu, cô thực sự không biết rượu vang lại mạnh đúng như những gì Lê Minh Tùng đã nói như vậy.
Cô thích nhìn chất lỏng màu đỏ thẫm ấy sóng sánh trong ly thủy tinh, lắc nhẹ ly rượu khiến người ta có cảm giác mơ màng, hương rượu thơm nhẹ đầy sự mê hoặc.
"Hoàng Cảnh Hưng, tôi hận anh, anh đi chết đi." Cô vừa uống rượu vừa mắng chửi người cũ, cô chán nản vô cùng. Dần dần quên luôn trước mặt mình là một người đàn ông lạ hoắc lạ huơ, cũng quên mất bản thân mình đã nói với anh ta những gì, cô muốn dốc ruột dốc gan giãi bày tất cả, rượu vào lời ra, ba hoa không dứt - như cái máy hát một khi đã mở là khó mà đóng vào.
Trong lúc mơ màng, cô được ai đó bế lên. Sau đó, hơi nước bao trọn cơ thể, mùi thơm của sữa tắm xông vào khoang mũi, Trọng Thanh Thu chẳng biết gì nữa, chỉ biết mềm nhũn dựa vào lòng người đàn ông kia.
Đêm đó, cô say túy lúy, nằm ngủ ngon lành trong lòng người ta.