Ngư Lạc Tuấn, anh ta rốt cuộc là có ý đồ gì?
Thanh Thu không hiểu.
“Đi, đi vào căn phòng trong cùng kia.”
Đó là phòng của Ngư Lạc Tuấn, anh ta đã ở đó khi bị thương, thế nhưng giờ những người này lại muốn áp cô và Hy Điệp đến đó.
Vậy cô còn có thể đi được sao?
Súng nhắm ngay eo, đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi, hai người trước sau bị mang vào phòng của Ngư Lạc Tuấn, “ầm”, Thanh Thu bỗng thấy trên đùi rất đau, cô không kịp đề phòng mà ngã xuống đất, lập tức có hai người đàn ông xông lại chỗ cô, “Ha ha, trước giờ người phụ nữ mà đại ca muốn thì đều có được, Ngư Lạc Tuấn lần này còn cậy mạnh, nhưng anh ta cũng chẳng nghĩ rằng mình vốn là chẳng bảo vệ nổi người phụ nữ này.”
Rất nhanh Thanh Thu đã bị trói chặt bởi dây thừng, miệng còn bị nhét vải.
Cô muốn phản kháng, thế nhưng mấy người này không cho cô có cơ hội phản kháng, mỗi người đều đã từng tập võ, chỉ nắm tay thôi đã khiến cô chẳng thể động đậy.
Hóa ra, những người này đều là người của Ô Khánh, hóa ra bọn họ muốn đêm cô tặng cho Ô Khánh, đồng thời bọn họ cũng phản bội Ngư Lạc Tuấn.
Hóa ra, Ngư Lạc Tuấn luôn bảo vệ cô.
Tất cả tất cả, cô còn chưa kịp nghĩ rõ thì chỉ thấy trên đầu đau đớn, sau đó cơ thể xịu xuống, Thanh Thu đã bị đánh ngất.
Mà cùng cô còn có Tu Hy Điệp.
Bên tai cô là những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, nó cứ như thể bay tới từ phía chân trời, nhưng nhờ âm thanh đó mà Thanh Thu mới bừng tỉnh.
Đầu của cô đau quá.
Những tiếng thì thầm vang lên quanh cô, ánh sáng yếu ớt khiến cô chỉ thấy rõ được bóng người bên cạnh, trừ đó ra thì cô chẳng thấy được gì khác.
“Ầm…Rầm…” Âm thanh đó như bom vậy.
“Thanh Thu, chị Thanh Thu…” Giọng nói nhỏ bé và yếu ớt của Hy Điệp truyền đến, trong buổi tối chẳng hề yên ổn này, nó như giúp cô vơi bớt đi sự hoảng loạn, có người bầu bạn thật là tốt.
Từ giọng nói của Hy Điệp mà phán đoán được vị trí của cô ấy, cô ấy rất gần bản thân, “Hy Điệp, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em không biết, em không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng chị xem, bên ngoài đánh nhau rồi.”
Đúng vậy, những tiếng súng và cả đán pháo dày đặc đã nói rõ tất cả, hai phe đã xung đột với nhau rồi.
Nhưng không biết là Ô Khánh, hay là Ngư Lạc Tuấn, hay là, Lê Minh Tùng…
Đột nhiên nghĩ đến cái tên cuối cùng khiến trong lòng Thanh Thu căng thẳng.
Nếu anh xảy ra chuyện gì, thì cô cũng không thể rời khỏi đây.
Những người xung quanh cũng trở nên không yên tĩnh, chúng không ngừng đi lại trong phòng, xem ra trận chiến kịch liệt bên ngoài đã ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng.
Thanh Thu thấy có người cầm di động lên bô lô bô loa nói gì đó, rất nhanh, người kia đã vừa nói chuyện vừa đi về phía cô và Hy Điệp.
Lúc này trái tim cô lo lắng tốt độ, cũng vô cùng hoảng sợ, các cô bây giờ là con tin sao?
Nếu những người này muốn giết con tin, thế thì kết cục của các cô sẽ vô cùng thê thảm.
Người đàn ông đó lại lướt qua cô mà đi đến trước mặt Hy Điệp, sau đó đặt di động bên môi Hy Điệp, người đàn ông hét lên câu gì đó nhưng Hy Điệp không hiểu, thế nên cô chỉ im lặng không nói gì mà nhìn về phía Thanh Thu, hai người dựa vào nhau, Hy Điệp dựa vào cô, cô cũng dựa vào Hy Điệp.
Lại là một tiếng hét lên, ngay sau đó thì Hy Điệp cũng hét lên đau đớn, hiển nhiên người đàn ông kia vừa mới đá cô một phát, cũng không biết đá vào đâu.
Tiếng kêu rên ấy khiến Thanh Thu rất đau lòng, cô vội hô to, “Chúng tôi nghe không hiểu.”
Người đàn ông đó hơi ngẩn người rồi lập tức nói gì đó với bộ đàm, rất nhanh, hắn ta lại một lần nữa để bộ đàm lên tai Hy Điệp.
Hy Điệp bắt đầu nói chuyện, “Đại ca, sao anh lại bắt cóc em?”
“Ha ha, tôi để một nửa người của mình ở chỗ cô và người phụ nữ họ Trọng kia, nhưng chẳng ngờ Ngư Lạc Tuấn đúng là ma quỷ, tất cả người của hắn ta đều tập trung hết bên chỗ súng ống này, hắn ta chẳng hề để lấy một người lại để bảo vệ cô, ha ha, được rồi, nếu cô đã là mồi của hắn ta, thế thì ta sẽ để cho hắn ta hài lòng, cũng khiến cô hài lòng, cưỡng hiếp cô ta cho tôi, nhớ ghi âm lại, tôi muốn đem tiếng khóc lóc rên rỉ của người phụ nữ của tên họ Ngư kia đặt trong rừng này, để bọn đàn ông ở đây xem người phụ nữ của hắn bị người của tôi cưỡng hiếp thế nào.”
Hy Điệp sững người.
Thanh Thu cũng ngây ra.
Cô luôn cảm thấy Ngư Lạc Tuấn yêu chiều Hy Điệp như vậy trước mắt Ô Khánh có chút kì lạ, còn giờ thì cô cũng hơi hiểu ra.
Cái người mà khi bị thương còn lo lắng cho Hy Điệp, hóa ra trái tim anh ta là giả dối, anh ta vốn không để ý sự sống chết của Hy Điệp, chỉ là dùng Hy Điệp để dẫn dụ người của Ô Khánh mà thôi.
Ô Khánh cho rằng bắt Hy Điệp là có thể khống chế Ngư Lạc Tuấn, nhưng anh ta đã sai, Ngư Lạc Tuấn căn bản chẳng hề để ý đến sự sống chết của Hy Điệp.
Trong phòng vẫn cứ tối om, hiển nhiên những người này không dám bật đèn.
Bọn họ sợ hãi Ngư Lạc Tuấn.
Tiếng súng, tiếng pháo ngoài cửa sổ vẫn chưa hề ngừng lại, mỗi một tiếng đều vô cùng chói tai.
Một đám người lại gần Hy Điệp, trong miệng lầm bầm nói gì đó.
Thanh Thu không biết vừa rồi cô đã hôn mê bao lâu, cũng không biết từ lúc bắt tới giờ đã bao lâu nữa, trong đầu nhớ lại Lê Minh Tùng đã nói thời gian hơn 1 tiếng nữa, anh đã sớm biết sẽ có một cuộc chiến.
Anh nói anh muốn đưa cô đi bằng máy bay.
Thế nhưng tình hình bây giờ hỗn loạn như vậy, loạn đến nỗi khiến cô không thể đoán nổi tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.
Mấy người đàn ông đốt thuốc, điếu thuốc lúc tối lúc sáng cũng khiến cô trong nháy mắt nhìn thấy được khuôn mặt của Hy Điệp, trên khuôn mặt ấy tràn đầy sự sợ hãi và kinh hoàng, Hy Điệp còn nhỏ như thế, cũng chỉ như cô cái hồi mới gặp Lê Minh Tùng, nhưng lúc đó cô cũng lớn hơn Hy Điệp bây giờ 2 tuổi.
“Đừng…đừng mà…” Bàn tay của một người đàn ông đặt lên người Hy Điệp, cô hét lên đầy hoảng sợ, trong giọng nói tràn đầy đau khổ bất lực.
“Thả cô ấy ra.”Thanh Thu gào lên, Hy Điệp còn nhỏ như thế, cô thật sự không đành lòng nhìn Hy Điệp bị những kẻ này làm nhục, thế nhưng nhưng kẻ này là sói, bọn họ chẳng hề để ý đến cô, bọn họ vây Hy Điệp vào giữa.
“Xẹt”, Thanh Thu nghe được tiếng vải bị xé, tối nay Hy Điệp mặc một chiếc váy liền thêu hoa, chiếc váy khiến cô trông vô cùng xinh đẹp tươi tắn.
Đó là âm thanh váy bị xé.
“A, các người tránh ra, tránh ra…” Tiếng khóc của cô khiến người ta đau xé tâm can, Thanh Thu nhớ tới chuyện mình từng gặp phải ở nhà tắm trung tâm, cô nắm chặt tay mình thành nắm đấm, thế nhưng cô lại chẳng thể làm gì, hai tay cô đã bị cột chặt đằng sau.
Tiếng súng, tiếng pháo ngoài cửa sổ càng ngày càng dày đặc, khiến lỗ tai cô vô cùng đau đớn, đầu óc cũng trở nên mơ hồ.
Cô phải làm thế nào?
Cô thật sự không thể trơ mắt nhìn Hy Điệp bị những kẻ kia làm nhục, như thế sẽ khiến cô ân hận cả đời mất.
“Thả cô ấy ra, nếu các người chỉ muốn phụ nữ, thế thì thả cô ấy ra.” Thanh Thu khẽ cắn môi rồi ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô cũng sợ muốn chết, Lê Minh Tùng, giờ phút này cô chỉ nghĩ đến hứa hẹn của Lê Minh Tùng, anh nói anh sẽ đến đưa cô đi, như vậy thì chắc chắn anh sẽ đến, mà trước khi anh đến thì cô phải cố gắng hết sức kéo dài thời gian.
Có lẽ còn kịp.
Chỉ cần có thể cứu Hy Điệp là tốt rồi.
Có kẻ quay đầu sang nhìn cô, sau đó lại nói điều gì đó mà cô không hiểu, thế nhưng lại chỉ có một tên lại chỗ cô, còn những tên khác vẫn đang đứng trước người Hy Điệp.
“Cô chịu?” Một tiếng Trung Quốc mang theo đặc tính khẩu ngữ của nơi đây, xem ra tên này không rành tiếng Trung, chỉ là biết nói mấy câu thôi.
Thanh Thu gật đầu, cô cảm thấy bản thân điên rồi mới nói thế, nhưng nếu cô không nói vậy thì Hy Điệp sẽ lập tức xảy ra chuyện, Lê Minh Tùng, anh mau đến đi, anh mau đến, chưa bao giờ mà cô nhớ mong Lê Minh Tùng như vậy.
“Ha ha, vậy anh em cùng làm đi.”
Những kẻ đó rất nhanh chia thành 2 nhóm, rồi lại muốn thực hiện hành vi xấu xa của chúng.
Thanh Thu mím môi, cô không thể cử động.
Việc vừa xảy ra cũng chỉ kéo dài thời gian hành động của bọn chúng có một hai phút thôi, nó cũng chẳng có tác dụng gì.
Tay của một người đàn ông bắt đầu sờ lên người cô, cô run lên, và bắt đầu cảm thấy ghê tởm, từ sau vụ ở khu nhà tắm trung tâm thì cô luôn nhạy cảm với sự đụng chạm của đàn ông, “A, buông tôi ra.” Thân thể cô né sang một bên để tránh thế nhưng lại không thoát khỏi được bàn tay háo sắc kia.
Sự ghê tởm ngày một gia tăng, cô cuối cùng không chịu nổi mà kêu lên tức giận: “Lê Minh Tùng, không phải anh nói đến dẫn em đi hay sao? Anh lừa em, lừa em, anh cái đồ lừa dối…” Cô mắng kẻ khác thì chúng cũng nghe không hiểu, thế là cô bắt đầu mắng Lê Minh Tùng.
Cả người cô thật sự rất khó chịu.
“Đoàng.”, ngay khi cô đang vô cùng xấu hổ và giận dữ thì có tiếng súng vang lên bên tai, thế nhưng lúc này tiếng súng ấy lại cách cô rất gần, chứ không còn là tiếng súng ngoài cửa sổ nữa.
“Rầm.”, ngay sau đó là một tiếng hét thảm vang lên, có người gục xuống.
Trong phòng bắt đầu trở nên hỗn loạn, thế nhưng khi bọn chúng chưa kịp định thần thì ngay sau đó lại vài tiếng sùng “đoàng đoàng” vang lên, chỉ chớp mắt những kẻ vây quanh Hy Điệp và Thanh Thu đều ngã xuống, chúng hoảng sợ nhìn người xuất hiện phía sau mình, “Tại sao lại là mày?” Có kẻ trước khi gục xuống đã hỏi một cách hoảng sợ.
Đúng vậy, người nổ súng là người cùng bọn với chúng, mà còn đứng ngay sau chúng.
Người của chính mình, khó lòng phòng bị.
Thế nhưng, anh ta dù sao cũng chỉ có một người thế nên những tên không trúng đạn còn lại liền kịp thời phản ứng lại, thế là cả phòng liền rơi vào hỗn loạn, những tiếng súng vang lên dày đặc.
Sắc mặt Thanh Thu trắng bệch, nếu mà có khẩu súng nào không có mắt mà bắn thẳng lên người cô thì cô thảm rồi.
Phía bên kia, Hy Điệp cũng vô cùng hoảng sợ như cô vậy.
“Đoàng”, lại là một tiếng súng vang lên, hai người nhìn thấy người vừa cứu cả hai ngã xuống, mà cả hai lại không giúp được gì, khắp nơi đều là máu, trên người các cô cũng vậy.