Đó là một chiếc váy xòe thiên nga siêu ngắn, khi chị Hồng đưa nó cho cô, trong một khoảnh khắc, cô thực sự rất muốn từ chối công việc này.
Ánh mắt cô gắn chặt vào chiếc váy xòe như bộ lông thiên nga màu trắng muốt này, cô vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy chiếc váy kiểu này trên ti vi, khi ấy cô cảm thấy chiếc váy ấy thật là đẹp.
Đó là phục trang kinh điển của các diễn viên múa ba-lê.
Nhưng giờ khắc này đây, khi nhìn thấy chiếc váy xòe trắng siêu ngắn ấy, cô chỉ cảm thấy chán ghét.
Nhưng đây là đồng phục làm việc của cô, cô bắt buộc phải mặc nó.
"Thanh Thu, đây là rượu, chỉ cần mỗi ngày cô phải đảm bảo bán được ba chai thì tiền lương tối thiểu mỗi tháng mới ổn được. Nếu bán được nhiều hơn ba chai thì đó chính là hoa hồng của cô, một nửa lợi nhuận của mỗi chai rượu sẽ được trích cho cô."
Cô cười, cô đã biết từ lâu rồi, cái chuyện trích một nửa lợi nhuận thực ra là giả thôi. Lợi nhuận của thứ rượu ngoại này, ông chủ định ra mức bao nhiêu thì là bấy nhiêu, không phải sao?
Cho nên, một nửa lợi nhuận mà họ nói thực ra ít lắm, ít vô cùng.
"Được, tôi biết rồi."
"Nếu như cô không còn ý kiến gì nữa thì đi thay đồng phục đi."
"Vâng." Cô khẽ khàng đáp lại, nhanh chóng thay chiếc váy thiên nga trắng trong phòng thay đồ.
Chiếc váy rất đẹp, chỉ tiếc cho hoàn cảnh xuất hiện của nó. Khi thứ vải vừa ngắn vừa mỏng ấy được mặc trên người mình, Trọng Thanh Thu thậm chí cảm thấy mình đang thiếu tôn trọng vẻ đẹp của thiên nga.
Cô kéo gấu váy xuống, nhưng không sao che chắn được phần đùi đã lộ ra ngoài.
Trước kia cũng từng thấy người khác mặc loại váy này rồi mà?
Dù nhìn bao nhiêu lần như thế, cô vẫn không thể thích ứng nổi với chiếc váy ngắn tũn này.
Ngắm bản thân mình trong gương, Trọng Thanh Thu hít một hơi thật sâu, đây là lựa chọn của chính cô, cô bắt buộc làm quen với điều đó.
Đẩy cửa ra, quán bar mới mở cửa không lâu trước đó đã tấp nập người ra người vào. Từ lâu cô đã nghe nói rằng việc kinh doanh ở đây rất tốt, cũng vì thế mà cô mới chọn nơi này, nơi đông người mới dễ kiếm sống.
"Thưa ông, ông có cần rượu vang đỏ không?" Cô đứng trước cửa phòng thay đồ quan sát hồi lâu, sau cùng quyết định sải bước chân đầu tiên trong sự nghiệp tiếp thị rượu kiếm sống của mình, nhưng lại là những bước chân khập khiễng.
Người đàn ông kia phẩy phẩy tay: "Không cần, tôi muốn uống Whisky."
"Vâng." Cô ngỏ ý bảo người phục vụ mang Whisky tới, nhưng ông chủ của những nơi như thế này khôn khéo lắm, loại rượu mà khách quen thường uống không được tính vào thành tích chào hàng của các cô gái tiếp thị rượu đâu.
Trọng Thanh Thu gom hết dũng cảm, liên tiếp đi tới chào mời ba vị khách, nhưng chỉ đổi lại những câu từ chối từ họ.
Mặc chiếc váy thiên nga xinh đẹp mà rầu rĩ, Trọng Thanh Thu đi lang thang trong quán bar này như một con thú cưng. Đột nhiên, một người đàn ông nào đó túm lấy cánh tay lộ ra bên ngoài của cô, lực kéo mạnh mẽ không ai kịp đề phòng đó khiến cơ thể Trọng Thanh Thu chao đảo, chai rượu vang đỏ trên chiếc khay mà cô bưng bỗng chốc nghiêng ngả sắp rơi xuống đất, cô muốn giơ tay ra đỡ, nhưng người đàn ông đang túm lấy cánh tay cô càng kéo càng khiến cô và chai rượu xa rời nhau.
Nếu chai rượu đó rơi xuống đất, mấy triệu đồng sẽ mất luôn.
Cô phải bồi thường.
Trong bản hợp đồng vừa mới kí không lâu trước đó có ghi rành rành như vậy, giấy trắng mực đen.
Trời đất ạ, cô vẫn chưa kiếm được một đồng một cắc nào mà bây giờ đã phải đền tiền cho người ta rồi.
Cô hoảng hốt trơ mắt nhìn chai rượu vang đỏ ấy rơi xuống đất, dường như trái tim cô cũng theo chai rượu ấy mà rơi tõm xuống, nặng nề đến mức hít thở cũng khó khăn.
Thế mà đột nhiên, ngay giữa lúc Trọng Thanh Thu còn đang ai oán tiếc nuối, một bàn tay thon dài và nho nhã đột ngột vươn tay nắm được chai rượu vang như một phép màu: "Cô gái, cẩn thận chút chứ."