Có người xông đến chỗ người đàn ông đang ngã trong vũng máu, rồi bắt đầu lầm bầm nói gì đó.
Có người cầm bộ đàm báo cáo, xem ra có vẻ là đang nói với Ô Khánh.
Thanh Thu lần thứ hai lâm vào sợ hãi, ai cũng không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Tiếng súng đạn ngoài cửa sổ đã bớt dần, là thật sự đã bớt đi, lẽ nào trận chém giết của 3 phe ngoài kia sắp kết thúc?
Nhưng không biết là ai thắng ai thua?
Thấy người nọ tắt máy rồi đi lại phía cô và Hy Điệp, cô trừng mắt nhìn chằm chắm hắn ta, “Đừng có đụng vào chúng tôi, nếu không các người đều phải chết.” Cô thét lên, trong lòng vẫn không ngừng tự hỏi tại sao Lê Minh Tùng còn chưa đến.
“Chát”, một bàn tay vung về phía cô, Thanh Thu vội quay mặt đi thì bàn tay ấy lại đánh trúng đầu cô, khiến cô cảm thấy đau đớn.
Bỗng cô nghe thấy tiếng rầm rầm nhỏ bé, cô bỗng nghĩ đến gì đó, mắt cô rực sáng, có lẽ là…
Cô quét nhìn xung quanh, cô thấy một bóng đen đang đi sát mép tưởng trèo đến, thân hình người đó khiến cô há hốc mồm, là Phong Thành, nhất định là Phong Thành.
“Rầm rầm…” Thanh Thu tận mắt nhìn thấy tay của Phong Thành xoẹt xoẹt vài cái, mà chớp mắt sau 7, 8 người còn sót lại đều “ầm ầm” ngã xuống cả, mọi thứ vô cùng nhanh chóng, nhanh đến độ cô chưa kịp có phản ứng gì thì Phong Thành đã đi đến cạnh cố, “Thanh Thu…” anh ta vươn tay định cởi trói cho Thanh Thu.
Thì bỗng nghe có tiếng nói của một người đàn ông từ ngoài cửa sổ, “Phong Thành, cậu đi cứu Hy Điệp.”
Lê Minh Tùng nói xong đã nhảy xuống rồi nhanh chóng đi đến bên Thanh Thu, sau đó khoác áo lên người cô, rồi mới bắt đầu cởi trói cho cô, cô còn đang định hỏi gì đó, thế nhưng lúc này đây lại chẳng nói nổi câu nào, cả người nhũn ra, mặc kệ anh ôm cô, rồi cõng cô lên, cô quay lại nhìn Phong Thành thì thấy anh cũng đã cõng Hy Điệp lên, cô ấy chỉ im lặng mặc kệ Phong Thành cõng mình đi mà chẳng nói một câu nào.
“Hy Điệp, đừng sợ, bọn họ đến cứu chúng ta.”
Hy Điệp im lặng, vẫn cứ không nói lời nào, có lẽ là do quá sợ hãi.
Lê Minh Tùng đã đứng dậy, rất nhanh đi đến bên cửa sổ, lúc này Thanh Thu mới nhìn thấy có cầu thang dây đang rũ xuống, Lê Minh Tùng liền vươn tay nắm lấy nó rồi nhanh chóng trèo lên máy bay, đằng sau Phong Thành cũng chạy đến, rồi cũng nhanh chóng trèo lên…
Thế nhưng khi anh ta chưa trèo đến cửa cabin mà mới chỉ được một nửa thì phần đất trống bên dưới máy bay truyền đến những tiếng súng, “Buông Hy Điệp xuống cho tôi.”
Khi tiếng hét của Ngư Lạc Tuấn vang lên thì Hy Điệp hơi khẽ run lên, thế nhưng cũng không có phản ứng gì.
“Đoàng”, lại một tiếng súng vang lên.
Thanh Thu trên trực thăng nhìn một màn mạo hiểm này, Ngư Lạc Tuấn đây là muốn giết người sao?
“Lê Minh Tùng, có cần…”
“Kệ anh ta, anh ta bắn thì bắn, chúng ta cứ đi thôi.” Lê Minh Tùng thì lại thờ ơ, chẳng thèm để ý Ngư Lạc Tuấn có phải đang uy hiếp mình không.
“Đoàng”, ba tiếng súng liên tiếp vang lên, những viên đạn đều bắn đến xung quanh Phong Thành, tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Tốc độ của Phong Thành càng lúc càng nhanh, những tiếng súng kia cũng di chuyển theo Phong Thành, một súng lại một súng, bắn đến nỗi khiến người ta hết hồn, thế nhưng lại không có súng nào bắn trúng Phong Thành và Hy Điệp.
“Tu Hy Điệp, em xuống đây cho anh, anh không cho phép em lên máy bay.”
Phong Thành hơi ngừng lại, dường như anh đang hỏi ý kiến gì đó.
Trên cầu thang dây, người con gái bỗng quay lại hét lên với người đàn ông đang đứng dưới máy bay kia: “Trừ khi tôi chết, trừ khi anh bắn tôi như than tổ ong, chứ nếu không thì đừng mơ tôi xuống.”
Cô hét vô cùng to, từng tiếng hét đều vô cùng chói tai, đến nỗi mà Thanh Thu cũng không biết phải nói gì.
Tiếng súng cũng đã ngừng lại, sự yên tĩnh đột ngột đó khiến người ta bỗng thấy không quen.
Phong Thành tiếp tục cõng Hy Điệp leo lên cửa máy bay, trên đất trống Ngư Lạc Tuấn đang chạy như bay, khi mà Hy Điệp cùng Phong Thành ngồi vững thì trực thăng bắt đầu bay về hướng quê hương, ánh mắt Thanh Thu lại hướng về mặt đất, hướng về phía mà Ngư Lạc Tuấn chạy đi, cuối cùng cô cũng biết Ngư Lạc Tuấn muốn làm gì.
Đó cũng là một chiếc trực thăng.
Thanh Thu thấy Ngư Lạc Tuấn nhảy lên liền quay sang nói với Hy Điệp: “Hy Điệp, anh ta lên máy bay, anh ta sắp đuổi kịp rồi.”
Trong màn đêm mù mịt, Hy Điệp im lặng ngồi đó mà rơi nước mắt, cô im lặng mà khóc gào, nhưng như thể không nghe thấy cô nói gì vậy.
Lê Minh Tùng kéo tay Thanh Thu, sau đó bĩu môi ý bảo cô ngồi xuống, Thanh Thu đành phải nghe theo, “Thế anh ta đuổi theo thì phải làm sao?”
“Ngồi im.” Lê Minh Tùng lại không trả lời cô mà là trực tiếp thắt chặt dây an toàn cho cô, sau đó ấn vai không cho cô cử động.
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến cô có chút không quen, vừa thắt dây an toàn cho cô xong, anh liền đi đến chỗ phó lái của trực thăng rồi ngồi xuống, bầu trời đầy sao, đó là một trời đêm thật đẹp, nó khiến cô nhớ đến khung cảnh trong câu chuyện đồng thoại.
Chợt người điều khiển cất tiếng, “Phía sau chúng ta 500m, có một chiếc máy bay đang bay tới.”
“Tăng tốc.” Lê Minh Tùng bình tĩnh hạ lệnh, như thể anh đã có nhiều kinh nghiệm trong trường hợp này vậy.
“Vâng.” Người điều khiển trả lời rồi bay nhanh hơn.
Trên máy bay tổng cộng có 5 người, nhưng chỉ có Phong Thành là không nói tiếng nào từ lúc lên máy bay, anh ta không để ý đến phản ứng của Hy Điệp, như thể con gái khóc là chuyện rất bình thường với anh vậy.
“Ầm”, một quả đạn pháo bắn sượt qua máy bay.
Thanh Thu sợ tới mức mặt mũi tái mét lại.
“Ngài Lê, làm sao bây giờ?” Người lái bắt đầu lo lắng, đây đang là ở giữa bầu trời, nếu mà trực thăng xảy ra chuyện gì, thì cũng không phải là chuyện đùa đâu.
“Tiếp tục lái đi, không cần để ý nó, nhưng nhớ phải giữ vững thân máy bay không được lay động mà bay tiếp.” Ánh mắt Lê Minh Tùng nhìn chằm chằm phía trước, cứ như thể cái trực thăng đằng sau không hề tồn tại vậy.
“Vâng.” Người điều khiển trả lời một cách bình tĩnh.
Thanh Thu quay đầu lại nhìn thì thấy trong bóng đêm chiếc trực thăng kia thật sự cách họ ngày càng gần.
Ngư Lạc Tuấn, anh ta rốt cuộc muốn thế nào?
“Ầm”, lại một quả bom xẹt qua bên máy bay, nó khiến người ta có cảm giác nếm được hương vị thập tử nhất sinh vậy.
Thế nhưng ba người đàn ông trong máy bay lại đều thờ ơ, như thể chẳng có cảm giác gì vậy.
Chiếc trực thăng của Ngư Lạc Tuấn là loại cỡ nhỏ, lúc này anh ta đang liều mạng đuổi theo, tốc độ nhanh vô cùng, Thanh Thu nhìn thì thấy tốc độ trực thăng bên mình đã là nhanh nhất rồi, thế thì Ngư Lạc Tuấn rõ là đang siêu tốc đuổi theo.
Anh ta không muốn sống nữa sao?
“Ngài Lê, anh ta sắp đuổi kịp rồi.”
“Đưa tôi.” Lê Minh Tùng nói xong liền tháo dây an toàn rồi đội mũ bảo hộ của người lái, xem dáng vẻ có lẽ anh định tự mình lái.
“Ngài Lê, cẩn thận.” Người điều khiển tránh ra ngay, bởi vì anh ta đã chạy nhanh nhất nhưng chiếc trực thăng đằng sau vẫn liều mạng đuổi theo.
Lê Minh Tùng vừa ngồi vững vào ghế lái thì trực thăng của Ngư Lạc Tuấn đã đuổi đến nơi, từ cửa sổ máy bay nhìn ra thì Thanh Thu thậm chí có thể nhìn thấy Ngư Lạc Tuấn ở máy bay bên kia, Ngư Lạc Tuấn lúc này thế mà cũng tự mình điều khiển trực thăng.
Ngư Lạc Tuấn mở cửa sổ máy bay, bởi trực thăng bay không cao nên Thanh Thu còn có thể thấy được cổ áo anh ta bị gió thổi dựng đứng lên, “Tu Hy Điệp, em xuống khỏi trực thăng ngay cho anh.”
Giọng nói đó trong trời đêm truyền tới đây rõ ràng đến mức như có thể xuyên thấu tâm can người khác vậy.
Nếu như đã không yêu, nếu như chỉ xem Hy Điệp là mồi thì cần gì phải đuổi theo cơ chứ?
Thanh Thu không hiểu, nhưng Hy Điệp lại như không nghe thấy mà cứ ngồi im lặng.
“Tu Hy Điệp, em có tin nếu em không xuống máy bay thì ngày mai anh sẽ bay đến nhà em, rồi khiến bố mẹ em…”
Khóe môi Hy Điệp cũng hơi rung động, khi mà Ngư Lạc Tuấn nhắc đến bố mẹ cô, cô mới có chút phản ứng.
“Được, bây giờ anh sẽ gọi điện sai người làm chuyện đó…”
Chỉ mới 3 câu mà anh ta đã muốn giết người, hơn nữa còn là bố mẹ của Hy Điệp.
“Ha ha…” Đột nhiên có tiếng cười trầm thấp của một cô gái truyền đến từ đằng sau, tiếng cười đó nghe sao mà trống vắng thẫn thờ.
Ngư Lạc Tuấn cầm loa, sau đó thật sự gọi điện thoại, mà còn chẳng hề tránh né mà đem nội dung cuộc gọi cho Hy Điệp nghe.
Một câu kia, rõ ràng là đang uy hiếp.
Hy Điệp bắt đầu tháo dây an toàn, Thanh Thu cũng xúc động mà muốn tháo theo để giúp cô, thế nhưng khi cô vừa định làm thì Lê Minh Tùng liền nói: “Ngồi xuống, mặc kệ cô ta, đó là chuyện giữa cô ta và Ngư Lạc Tuấn, không cho em nhúng tay.”
“Lê Minh Tùng, anh là đồ máu lạnh.”
“Cô ta đi, chúng ta đều phải chết, thế nên cứ để cho cô ta tự lựa chọn.” Giọng nói của Lê Minh Tùng rất nhỏ, đến mức chỉ có mỗi Thanh Thu ngồi sau anh là nghe được, Thanh Thu ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu ra tại sao khi còn ở Ô Khảm, Ngư Lạc Tuấn lại không trực tiếp sai người bắn rơi chiếc trực thăng này, hóa ra là vì Hy Điệp.
Ầm, trong đầu cô vô cùng hỗn loạn, vậy thì cũng nói lên rằng trong lòng Ngư Lạc Tuấn vẫn có Hy Điệp.
Thế nhưng, Hy Điệp trở thành mồi nhử trong tay anh ta cũng là thật.
Cô trở nên mơ hồ, thế nên cuối cùng cũng không đứng lên, không phải cô sợ chết, mà là không thể để ba người đàn ông khác trên máy bay chết cùng.
Hy Điệp mở cửa trực thăng ra, gió thổi vào vù vù, thổi rối tóc Thanh Thu, cũng khiến tóc Hy Điệp tung bay, điều đó khiến cô trong chớp mắt trở nên có chút trôi nổi linh hoạt.
Cô đứng ở chỗ cửa máy bay, bình tĩnh mà nhìn người đàn ông đang lái trực thăng kia, sau đó hét lên trong bóng đêm với Ngư Lạc Tuấn: “Ngư Lạc Tuấn, tôi muốn trả anh cái mạng mà trước đây anh đã cứu, ha ha, hiện tại tôi sẽ trả…” Cô nói xong, rồi đột nhiên giơ bàn tay đang nắm chặt lên, sau đó đâm thẳng vào ngực, chớp mắt thôi máu đã trào ra, Thanh Thu sợ ngây người.
“Hy Điệp, sao em ngốc vậy, trời ơi, nhiều nhiều máu quá…” Đó là cái chêm mà cô đưa cho Hy Điệp, cô vẫn luôn muốn lấy nó để tự bảo vệ mình, thế mà bảo vệ mình còn không thành công thì giờ đã thành vũ khí để Hy Điệp tự hại mình.
“Hy Điệp…” Ngư Lạc Tuấn sững người, thậm chí quên cả điều khiển trực thăng, trong nháy mắt, chiếc trực thăng đó đã lao thăng xuống dưới, nhưng qua hai giây, có lẽ là Ngư Lạc Tuấn tỉnh táo lại, có lẽ do còn muốn nhìn Hy Điệp lần nữa mà rất nhanh anh ta đã lái chiếc máy bay kia một cách vững vàng, Ngư Lạc Tuấn chậm rãi đến gần trực thăng của họ.