Thanh Thu lắc đầu, cô choáng váng tại chỗ.
"Được rồi, điều phải nói tôi cũng nói rồi, Trọng Thanh Thu, cô cứ việc thong dong sung sướng đi thôi, ha ha ha, Lê Minh Tùng cũng không còn thuộc về cô nữa, anh ta cũng không yêu cô, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không phải con gái của anh ta, vậy thì cô cũng chẳng phải cái thá gì, Trọng Thanh Thu, cô chẳng là cái thá gì, đêm qua không phải cô đẫ biết rồi đó sao? Ha ha ha, anh ta sẽ không còn để ý đến cô nữa..." Phương Mẫn nói rồi chậm rãi đứng lên, lúc xoay người khoát tay một cái, hai người đàn ông trong phòng đi thẳng đến chỗ Thanh Thu mà những người khác thì theo cô ta khí thế rời khỏi.
Lòng như tro tàn, chỉ là, còn nhớ tới Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cô phải vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mà sống tiếp, nhất định phải còn sống.
Lê Minh Tùng, không còn là người để cô trông cậy vào nữa.
Thì ra là anh ta tự tay giao bọn nhỏ cho Phương Mẫn, thì ra là anh ta lại nhẫn tâm như vậy, thậm chí còn nói với cô rằng không cần cô lo lắng cho bọn nhỏ.
Lê Minh Tùng, anh ta lừa cô.
Nghĩ đến Phương Mẫn, nếu như anh ta tin rằng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không phải con anh ta, như vậy thì biểu hiện của anh ta với cô tối qua cũng hợp tình hợp lý, ha ha ha, anh ta coi cô là cái gì?
Cô không phải là loại phụ nữ mà ai cũng có thể làm chồng.
Cơ thể bị kéo lên, cằm bị một người đàn ông nâng lên, mấy viên thuốc rơi vào miệng cô, lúc một bình nước lớn rót vào miệng, miệng của cô bị bóp chặt lấy để cho viên thuốc kia theo dòng nước trôi vào bụng cô.
Nhắm mắt lại, ngăn cho nước mắt trong mắt không rơi ra.
Cô không thể khóc.
Bây giờ, cô nhất định phải tỉnh táo, tỉnh táo để trốn đi, cho dù là xảy ra chuyện gì cô cũng không thể chết, tuyệt đối không thể chết.
Tất cả mọi chuyện này, kẻ đầu sỏ chính là Lê Minh Tùng, là anh ta và Phương Mẫn không trong sạch, là anh ta khiến Phương Mẫn cảm thấy vẫn còn hi vọng tình yêu, cho nên mới có tất cả kế hoạch này.
Thì ra, cô đã sớm trở thành cái gai trong mắt Phương Mẫn.
Miệng lại lần nữa bị nhét khăn tay vào, cơ thể lại lần nữa bị nhét vào trong túi vải, Thanh Thu lại bị ném vào trong xe, cô nhắm mắt lại để cho mình ngủ đi, chỉ có như vậy mới có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, mới có thể tiết kiệm sức lực, tốt nay cho dù đến nơi nào, cô cũng phải nghĩ cách chạy đi, nhất định phải nghĩ cách chạy đi.
Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, chờ mẹ, nhất định phải chờ mẹ.
Cô rất hận.
Nếu như cái đêm năm đó cô không nhảy lên xe Lê Minh Tùng. như vậy, cũng không xảy ra tất cả mọi chuyện như thế này, giờ phút này cô cũng không phải vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mà níu giữ tình cảm, cô chết không có gì đáng tiếc nhưng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì không thể, hai đứa còn nhỏ như vậy.
Nghĩ đến đây, nước mắt trào ra, ướt hai gò má và cũng ướt cả túi vải.
Lần này, xe đi khoảng 2 giờ mới dừng lại, Thanh Thu không biết đây là nơi nào.
Có lẽ, đi sớm rời khỏi thành phố T rồi.
Nhưng mà bọn nhỏ, rốt cuộc đang ở đâu?
Cô nhớ bọn nhỏ.
Rất nhớ bọn nhỏ.
Túi vải lại lần nữa bị xách lên, lần này có người trực tiếp mở miệng túi, mơ hồ đứng ở bên ngoài, trước mắt là một màu hồng lấp lóe. đây là một trung tâm thư giãn.
Dây thừng trên mắt cá chân bị giật ra, Thanh Thu bị kéo đi vào trung tâm thư giãn, đi từ cửa hông trực tiếp được mang vào trong một căn phòng kín.
Cơ thể vừa bị đẩy ngã xuống mặt đất, cô nghĩ rằng sàn nhà sẽ lạnh nhưng cô lại cảm thấy nóng lên, cơ thể cũng bắt đầu không thoải mái, loại cảm giác này khiến cô thấy vô cùng khó chịu, cũng lập tức cho cô biết vật cô bị ép uống trước đó là vật gì.
Lạc Mẫn Kiều, cô ta quá ác.
Khắp nơi trong phòng đều là đàn ông, liếc về đâu cũng nhìn thấy đàn ông, đếm cũng đếm không xuể.
Đám đàm ông bắt đầu cởi quần áo, từ trên xuống dưới, cởi hết sạch, cũng để lộ ra cái kia..., Thanh Thu lập tức nhắm mắt lại, cô không thể nhìn, thật sự không thể nhìn.
Cô phải làm sao?
Thật đau khổ, cô không muốn trở thành món đồ chơi trong tay đám đàn ông kia.
"Đại ca, anh cầm mặt nạ và camera vào làm gì? Chẳng lẽ là muốn chụp ảnh hoặc quay lại?" Giọng nói của một người đàn ông truyền vào tau Thanh Thu, khiến cho cơ thể cô không khỏi run lên, trời ơi, nếu quả thật như vậy thì cô sống không bằng chết, Lạc Mẫn Kiều, nếu để cho cô sống ra khỏi đâu, cô sẽ khiến Lạc Mẫn Kiều và Lê Minh Tùngsống không bằng chết,
Con của cô, các con của cô đâu rồi?
"Tiểu Cửu, tên nhóc mày cũng thông minh đấy, đến đây, phát đống mặt nạ này đi, mỗi người một cái, còn về phần cô ta thì không cần, như vậy mới lên hình được."
Toàn thân Thanh Thu nổi da gà, nhắm mắt lại toàn bộ thế giới rơi vào màn đen, thế nhưng toàn bộ ánh mắt của đám đàn ông kia lại rơi vào trên người cô.
Trên lưng truyền tới cơn đau nhói, thương tổn trước đó vẫn chưa khỏi hẳn.
Từ tối qua đến giờ, cô chưa được một viên thuốc nào.
Lê Minh Tùngđể cô uống thuốc làm gì?
Đã gặp nhau thì sẽ phải chia tay sao?
Anh ta thật độc ác, để cho cô sống phải chăng là để tra tấn cô mà thôi.
Xung quanh cô, mùi đàn ông càng ngày càng nồng, còn mang theo mùi vị đặc trưng, có lẽ những người đàn ông này vừa ở trên người những người phụ nữ khác mà đi đến đây, nghĩ đến đó cô liền cảm thấy buồn nôn.
"Cô em, sợ sao? Sao lại không dám nhìn anh? Anh sẽ yêu thương em." Chợt, tóc dài bị kéo lên, sự đau nhức kia khiến cho cô phải ngẩng đầu lên.
"Chao ôi..." Người đàn ông túm lấy tóc cô huýt sáo một tiếng: "Cũng được đó, không tệ, như thế này quay phim mới có giá trị, cũng có thể bán được giá tốt, cô em, chút nữa cố gắng chút, anh sẽ khiến em vui vẻ..."
"Phì..." Từng ngụm nước bọt được phun ra, Thanh Thu uốn éo người muốn tránh khỏi tay người đàn ông kia, thế nhưng bên cạnh lại lập tức xuất hiện người đàn ông khác, lúc uống thuốc kia vào không có cảm giác gì, không ngờ rằng phải lâu như vậy thuốc mới phát tác, người cho cô uống thuốc kia đã sớm tính toán xong, để cô không xuất hiện tình trạng này trên đường, lại có thể hoàn thành mong muốn của bọn hắn.
Xong rồi, đời này của cô coi như chết trong tay những người đàn ông này, nghiêng mắt nhìn đến khuôn mặt mình đối diện camera, cho dù cô sống được mà ra ngoài, băng thu hình này cũng sẽ được truyền đi, làm sao cô có thể ngẩng mặt lên được đây?
Như vậy là hết sao?
Cứ như vậy hủy hoại cuộc đời mình sao?
Nước mắt lặng lẽ chảy từ khóe mắt xuống, cảm xúc chua xót lan khắp cơ thể, cô không muốn như vậy.
"Ôi, mọi người nhìn con đàn bà này, vừa không biết xấu hổ quay sang cọ vào người ông đây vừa khóc, cô em có phải kích động đến rơi nước mắt không? Em chờ các anh đã lâu rồi phải không?"
Thanh Thu cắn môi, cố gắng không để mình phát ra bất kỳ âm thanh nào, cô không nói lời nào, cô cũng không trả lời.
Phương Mẫn, cô ta thật sự muốn hại chết cô.
"Đầu to, mày xoay ống kính một chút, chưa quay tới..."
Ống kính đối diện với cô...
Cô khó chịu như vậy, có ai đến cứu cô, mau cứu cô đây?
Thế nhưng nghĩ đến trong thời điểm này, trong đầu cô lại trống rỗng, thế giới này, còn có người có thể cứu cô sao?
Cô cảm thấy mình phải chết, thật sự phải chết.
Cắn răng không kêu đau, chỉ có...
Thanh Thu nhắm mắt lại, mặc kệ có sức hay không, cô đều dùng hết sức, hai hàm răng cắn chặt lại, lần này không phải là cắn vào tay của những người đàn ông kia nữa, mà là chính là lưỡi của cô...
Chiếc lưỡi nháy mắt đầy máu, máu chảy từng dòng trải đầy trong tầm mắt những người đàn ông kia, bên tai là tiếng kêu lờ mờ sợ hãi của họ, cô chậm rãi nhắm mắt lại, chết đi...
"Máu... Máu..."
"Đại ca, anh mau đến xem, người phụ nữ này đang chảy máu."
"Thật mất hứng, thế mà lại đến ngày..."
"Không phải, đại ca, trong miệng và mũi cô ta đang chảy máu, thật sự đang chảy máu..."
"Cái gì?" Người được gọi là đại ca kia đẩy người đang chắn trước mặt mình ra vọt tới trước mặt Thanh Thu.
Máu đỏ trên cơ thể trắng nõn, nhìn cô xinh đẹp như vậy mà giờ phút này khắp cơ thể cô đều là những dòng máu nhỏ, cô đang chảy máu, máu trong miệng và mũi chảy xuống giống như vĩnh viễn cũng không ngừng lại.
"Trời ơi, chết người rồi, sao chảy nhiều máu vậy, chưa từng thấy ai chảy máu nhiều như vậy, A Oa, mày không phải biết kiến thức ngành y sao, mày đến nhìn người phụ nữ này? Có phải chết rồi không?"
Lập tức, từ bên ngoài cùng đám đàn ông, một người nam sinh nhỏ gầy đẩy mắt kính đi xuyên qua đám đàn ông từ từ đi tới phía Vãn hu, người phụ nữ bên trong vòng tròn rất đẹp, nhất là khi nhắm mắt, lông mi thật dài mặc dù bất động nhưng khiến người ta cảm thấy nó giống con chim giữa rừng, không ai biết khi nào sẽ cất cánh bay cao.
A OA cuối đầu xuống người Thanh Thu, trong đám người lại có người nói: "A Oa, mày mới biết yêu à, ha ha."
Cậu nam sinh không nhúc nhích, chỉ chăm chú nghe nhịp tim Thanh Thu, một lúc lâu sau, cậu ta mới đứng thẳng lên, sau đó đặt hay ngón tay gầy nhỏ lên cổ tay Thanh Thu, động tác không nhanh không chậm nhưng có bài bản hẳn hỏi, điều này khiến cho đám đàn ông đang ồn ào lập tức im lặng, người đại ca nói: "Không phải cô ta chết thật chứ?"
Người nam sinh không lên tiếng, hai ngón tay đặt lên cổ tay Thanh Thu, khoảng 5 phút sau mới nhíu mày, trầm giọng nói: "Người phụ nữ ngày sắp chết rồi."
"A, sao đen đủi vậy, chuyện gì thế naỳ?"
"Cô ấy có bệnh về máu, mọi người nhìn, máu của cô ấy cứ liên tục chảy, làm sao cũng không ngừng, bệnh của cô ấy có từ rất lâu rồi."
"A Oa, có phải mày nói lung tung không?"
"A Oa, có phải mày yêu người phụ nữ này rồi không? Cho nên muốn bảo vệ cô ta?"
A Oa chầm chậm quay người: "Tôi không biết cô ấy, lại nói phụ nữ đẹp ở nơi này của chúng ta nhìn như vậy, cô ấy cũng chỉ là một trong số đó mà thôi, cô ấy thực sự phải chết, nếu các người không tin thì chờ thêm một tiếng, nhất định cô ấy sẽ tắt thở."