Xem ra, hắn thật sự không sợ hãi chút nào.
Càng nghĩ càng thấy lòng rối bời.
“Mẹ, con đấm lưng cho mẹ nha.”
“Mẹ, để con rót nước cho mẹ.”
Thấy vẻ mặt cô có vẻ mệt mỏi và bực bội, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lập tức trở nên bận bịu, giống như áo bông nhỏ tri kỷ của cô vậy, cũng khiến Thanh Thu ấm lòng vô cùng.
Nhưng đêm đó, cô mãi mà không chìm vào giấc ngủ được.
Sáng sớm, cô cảm thấy mũi ngứa ngáy, mơ hồ mở mắt ra thì thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đứng trước giường: “Mẹ ơi, mau dậy đi, hôm nay phải họp phụ huynh mà. Mẹ quên rồi à?”
Thanh Thu cốc đầu mình. Cô thật sự là quên mất! Vội xoay người bò dậy, vội đánh răng súc miệng, sau đó mỗi tay dắt một đứa đi ra khỏi quán nhỏ. Ánh nắng bên ngoài thật đẹp, cũng xua tan phiền muộn mà cô gặp phải tối qua.
Đường vẫn bị chặn lại. Nhìn những cây cọc chặn đường, tâm trạng của Thanh Thu lại không vui chút nào. Cô cảm thấy mình đã làm liên lụy tới người trên con đường này. Nhưng thật ra thì chính cô cũng là người bị hại.
“Chậc chậc, đúng là không biết xấu hổ. Chảnh gì mà chảnh? Người ta đã nể tình rồi mà chính cô ta còn không biết điều, làm kiêu cho lắm vào rồi ảnh hưởng người sống trên cả con đường này.”
Bên tai vang lên lời nói như vậy từ người vừa đi ngang qua bên cạnh cô, nghe thật là chói tai.
Sắc mặt Thanh Thu thay đổi. Tuy rằng cô cây ngay không sợ chết đứng, nhưng ít nhiều gì cô cũng phải bận tâm đến suy nghĩ của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. Có lẽ lời nói vừa rồi cả Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng nghe thấy.
“Mẹ, bọn họ thật là xấu xa. Mẹ là người tốt. Mình đừng để ý tới họ nữa.”
“Thùy Thùy, mấy ngày nay có phải là con rất hay nghe thấy những câu như vậy không?”
“Không… Không có.” Thùy Thùy do dự trong chốc lát rồi mới đáp lại cô. Nhưng con nít không biết nói dối, chỉ nhìn vẻ mặt của Thùy Thùy, Thanh Thu lập tức biết chắc chắn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã nghe thấy rất nhiều lời mắng cô sau lưng như vậy.
“Có phải là dì Sinh không cho các con nói không vậy?”
Cô buột miệng hỏi. Quỳnh Quỳnh không thể phản ứng được ngay lập tức, “Mẹ, dì Sinh nói mẹ là người tốt.”
Câu này đã bộc lộ hết tất cả, trong lòng cô rất chua chát. Xem ra, cô thật sự phải nhanh chóng chuyển nhà khỏi con đường này. Nhưng phải tìm một căn nhà ở gần trường mầm non, việc làm cũng thế. Thật sự là rất khó, mọi chuyện không thể như ý hết được. Cô khẽ thở dài, gặp phải Hoàng Cảnh Hưng, cô thật sự là xui xẻo quá sức.
“Wow, chiếc xe đẹp quá! Mẹ ơi, con thích chiếc xe này. Chờ đến khi con trưởng thành nhà mình cũng mua một chiếc đi!”
Nghe thấy Thùy Thùy nói vậy, Thanh Thu ngẩng đầu lên. Bãi đỗ xe trước cổng trường mầm non đang dỗ một chiếc MBW màu đen cá tính. Trông kiểu xe kia, màu sắc kia, bỗng khiến cô thót tim.
Chiếc xe đó, hẳn là của Lê Minh Tùng.
Hoặc có lẽ cũng không phải đâu. Cô không nhớ rõ biển số xe của anh ta, sao có thể trùng hợp như vậy được chứ.
Nhớ tới hôm đó lúc anh đưa cô về nhà, còn nói với cô là sẽ giúp cô giải quyết chuyện sửa đường kia. Nhưng đã mấy ngày trôi qua rồi, cô thậm chí không nhìn thấy bóng dáng anh ta đâu cả.
“Em chào cô.” Thấy giáo viên trường mầm non, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đồng thanh chào hỏi. Hai cục cưng này của cô là ngoan nhất, thông minh nhất và hiểu lòng người nhất.
Thật ra thì họp phụ huynh trong trường mầm nón chính là tiết học công khai, chủ yếu là vì khiến phụ huynh yên tâm về công trình giáo dục cũng như trình độ giáo viên ở đây. Cô đi theo Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy vào phòng học. Phòng học rất là xinh đẹp, giáo viên cũng cười xán lạn, thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì lập tức nghênh đón: “Mẹ của Thùy Thùy, hai đứa bé nhà cô là tuyệt nhất đấy. Nghiêm túc nghe giảng, trả lời câu hỏi cũng ngoan. Tương lai chắc chắn sẽ là nhân tài hiếm có.”
Thanh Thu cười toe toét. Khen con của cô còn khiến cô vui vẻ hơn là khen cô: “Cảm ơn cô giáo. Đều nhờ các cô dạy tốt.”
Cô nói rất thành khẩn, nhưng không ngờ bên cạnh lại toát ra một đứa bé trai, chỉ vào Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nói: “Dì ơi, hai đứa nó chuyên gia cướp đồ của con. Hai đứa nó là đứa bé hư!”
“Vũ, tại cậu cướp đồ của mình và Thùy Thùy trước thì có. Cậu nói dối, cậu mới là đứa bé hư!” Nghe thấy bé trai nói, Quỳnh Quỳnh lập tức sốt ruột nhảy ra.
Vũ, tên này nghe hơi quen quen. Nhưng điều khiến Thanh Thu rung động không phải là cái tên này, mà là khuôn mặt của Vũ, giống y hệt một người.
Hơi giống Lê Minh Tùng.
Vũ Hương, đứa con của cô ta cũng tên là Vũ.
Vậy thì chiếc xe ở ngoài cổng kia…
Thanh Thu hơi đau đầu, trong khoảnh khắc xúc động đến mức muốn chạy trốn. Nhưng đúng lúc này, một bóng người cao lớn đứng trước mặt cô. Người đàn ông đứng nhìn xuống từ trên cao: “Vũ, lại nghịch ngợm rồi hả?”
“Không có, con không nghịch ngợm đâu. Hai đứa nó cứ bắt nạt con suốt, luôn giành đồ của con!” Thấy Lê Minh Tùng đến đây, Vũ chống nạnh, lập tức trở nên đắc ý.
Lê Minh Tùng nhìn về phía Thanh Thu cùng với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bên cạnh cô. Đó là một cặp song sinh, trông rất xinh đẹp, hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Thanh Thu, quá giống.
“Thanh Thu, sao lại là cô?”
Anh hơi ngạc nhiên. Anh không biết con của Thanh Thu cũng học trong trường mầm non này. Học phí của trường này có vẻ cao hơn những trường khác, anh ta không ngờ rằng Thanh Thu lại đưa con mình đi học ở một ngôi trường tốt như thế này.
“Sao hả? Không được à?” Nhìn ánh mắt không tin của anh ta, cô lập tức cảm thấy chán ghét. Cũng là con của anh, Vũ có gì đặc biệt hơn người chứ? Thế mà anh ta còn muốn chống lưng cho Vũ. Nhưng con của cô chưa bao giờ nói dối cả, cô tin rằng con gái mình sẽ không giành đồ của Vũ. Chắc chắn là Vũ đã nói bậy bạ rồi.
“Thanh Thu, hai đứa bé thật sự giống em, cũng xinh đẹp như thế.” Ánh mắt anh ta vẫn còn dừng lại trên người Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. Không biết vì sao, Lê Minh Tùng vừa thấy hai đứa bé này thì không dời mắt được. Hai bé cưng quá xinh đẹp, mắt to, hơn nữa còn hai mí, hai bím tóc không dài không ngắn thả trên vai, lúc không nói gì thì giống như hai con búp bê vậy. Anh không tự chủ được ngồi xuống: “Hai cháu tên gì?”
“Không nói cho chú biết đâu. Chú xấu xa.” Thùy Thùy nhăn mũi, khi nhìn thấy Lê Minh Tùng trông giống như Vũ thì lập tức coi anh ta thành kẻ ác luôn.
“Ha ha, trên người chú có chữ ‘xấu xa’ nào à?” Không biết sao, Lê Minh Tùng lại rất ghét bé con nói mình là chú xấu xa, vậy mà lại rất nghiêm túc để ý tới lời nói của Thùy Thùy.
“Thì viết thế, hừ, con hư tại cha không dạy, chẳng trách Vũ lại hư đốn như vậy. Thì ra đều tại chú.” Quỳnh Quỳnh cũng gia nhập vào phe của Thùy Thùy. Bình thường Vũ hay mắng hai chị em cô bé là ‘Đồ con hoang’. Bây giờ cô bé đã biết đó là lời nói không tốt nên cô cực kỳ không thích Vũ, cũng không thích người thân của Vũ.
Lê Minh Tùng bật cười. Nếu lời này được nói ra từ miệng người lớn thì đó là chuyện rất bình thường, nhưng nói ra từ miệng một đứa bé năm tuổi thì lại rất đặc biệt.
“Nói cho chú biết tên cháu là gì trước đã, sau đó lại nói với chú, Vũ bắt nạt các cháu như thế nào?”
Giọng điệu ôn hòa của anh khiến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đồng thời ngẩn ra, dường như không ngờ được rằng anh lại tốt tính đến vậy. Ngón tay nhỏ của Quỳnh Quỳnh chỉ thẳng vào Vũ: “Tên cháu là Quỳnh Quỳnh. Chú hỏi cậu ta đi. Ngày nào cậu ta cũng mắng cháu và Thùy Thùy.”
Thấy biểu cảm tức giận của Quỳnh Quỳnh thật sự không giống như là đang nói dối, Lê Minh Tùng quay sang Vũ, trên mặt đã không còn nụ cười nữa: “Nói đi, có phải con đã mắng người ta không hả?”
“Không có.” Vũ hơi e ngại, cắn môi rồi buột miệng.
“Cậu nói dối! Ngày nào cậu cũng mắng mình và Thùy Thùy là đồ con hoang.”
Đồ con hoang?
Hai chữ này, không chỉ có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nghe thấy chói tai, mà ngay cả Lê Minh Tùng cũng cảm thấy ngượng nghịu. Chỉ là hai đứa bé năm tuổi mà thôi, nếu Vũ thật sự mắng vậy thì đúng là sai thật rồi.
“Vũ, con có từng mắng như thế không hả?”
Lê Minh Tùng đanh mặt cũng khiến người ta sợ hãi bồn chồn. Vũ sợ hãi òa khóc: “Con muốn mẹ, con muốn mẹ.”
“Mẹ con đang ở bệnh viện. Lúc này con đừng mong rằng mẹ con sẽ tới giúp con. Nói thật đi, rốt cuộc có phải con đã mắng người ta như thế không hả?”
“Hu… Hu…” Vũ càng khóc to hơn, nhất quyết không chịu thừa nhận.
“Đúng là xấu xa, cả nhà không có ai là người tốt cả. Mẹ ơi, mình đi thôi, đừng để ý tới người xấu đó.” Thùy Thùy nắm lấy tay Thanh Thu, dùng sức muốn kéo Thanh Thu đi.
Động tác này khiến Thanh Thu vẫn đang ngây người lúc này mới hoàn hồn lại. Cô thật sự sợ hãi. Cô đã nghĩ đến chuyện Lê Minh Tùng và Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh gặp nhau rất nhiều lần, nhưng không ngờ rằng cảnh tượng sẽ là như vậy. Vừa rồi, tim cô vẫn đập như trống, nhảy quá nhanh, nhanh tới mức khiến cô cảm thấy mình suýt nữa thì ngất xỉu.
Cô không tự chủ được bị Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy kéo đi. Cô không nghĩ gì cả, chỉ muốn cách xa Lê Minh Tùng chút nào hay chút ấy.
“Thanh Thu, em chờ tôi chút.” Lê Minh Tùng sốt ruột. Nếu Vũ thật sự mắng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì đó là lỗi của Vũ.
“Hu hu hu… Con muốn mẹ, con muốn mẹ.” Vũ kêu to lập tức thu hút ánh mắt của phụ huynh chung quanh. Giáo viên cũng đi tới: “Xin chào phụ huynh của Vũ, đã xảy ra chuyện gì à?”
Lê Minh Tùng vội liếc về phía Thanh Thu cùng với hai bé con, lại không thể thoát thân được, “Ừm, tôi là… Tôi muốn hỏi một chút, bình thường đứa nhỏ này có mắng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không vậy?”
Anh hỏi chỉ vì muốn làm rõ chuyện này. Lúc đặt câu hỏi, trong đầu còn lướt qua hai chị em song sinh xinh đẹp kia. Anh yêu thích hai cô bé từ tận đáy lòng.
Nhưng giáo viên còn chưa đáp lại thì một bé trai bên cạnh đã tức giận nói: “Có đó có đó. Ngày nào Vũ cũng mắng Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh là đồ con hoang. Nhưng hai bạn ấy không phải, hai bạn ấy có cha.”
“Cậu nói láo! Hai đứa nó không có đâu!” Vũ khóc thút thít, nhưng vẫn không quên cãi lại bé trai kia.
“Có! Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh sẽ không nói dối đâu. Hai bạn ấy nói có thì chắc chắn là có!” Bé trai cũng không yếu thế, giống như là thần hộ mệnh của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vậy.