“Đúng vậy, bây giờ em chỉ muốn ngủ.”
“Được thôi, vậy thì đợi em ngủ dậy rồi đi.” Vỗ tay một cái anh đã đứng dậy, sau đó nắm tay cô đàng hoàng đi tới phòng làm việc của anh, biển hoa hồng xanh thật đẹp, tiện tay cầm lấy một đóa xanh tới trước mặt cô: “Tặng em, thích không?”
Anh thật sự thay đổi rồi, trở nên khiến cô hài lòng vô cùng, nhìn đóa hoa này, đó chính là một đóa trong hàng nghìn hàng vạn đóa, xanh lam như một giấc mơ, chỉ nhìn như vậy, thậm chí quên đón lấy.
Tay anh cứng đờ, lập tức cười rồi tiện tay cắm lên tóc cô: “Tinh linh màu xanh, đi thôi, dẫn em đi ngủ.” Giọng anh không cao không thấp, mà khi Thanh Thu theo anh ra khỏi phòng khách, cô tin rằng thư ký ngoài cửa chắc chắn nghe thấy hai chữ “đi ngủ”, quá dễ khiến người ta sinh ra tưởng tượng phong phú.
Hơi cúi đầu nhìn mũi giàu mình đi vào phòng làm việc của Lê Minh Tùng, trên bàn làm việc của anh gần như không có chỗ nào trống, có thể thấy được công việc của anh nhiều cỡ nào, nhưng cho dù là vậy anh còn nói muốn cho cô một ngày.
Trong đáy lòng toàn là ngọt ngào, hôm nay là sinh nhật cô, cô vui vẻ không nghĩ gì cả, được anh đưa vào phòng nghỉ ngơi, nằm xuống giường ngủ, ngửi mùi hoa, trong lòng ôm gối trên giường, không nghĩ gì hết, chỉ muốn kéo dài giấc mộng giờ phút này, hoặc là mãi mãi cũng đừng tỉnh lại.
Nhưng mộng đẹp đến mấy cũng sẽ phải tình lại.
“Trọng Thanh Thu, dậy đi.” Người cô khẽ đẩy một cái, Lê Minh Tùng gọi cô dậy.
Lười biếng xoay người, giường dưới người rất êm, rất thoải mái: “Để em ngủ một lúc đi.”
“Cô bé lười biếng, chiều rồi, đưa em đi ăn một nhà hàng đồ sống Nhật Bản ngon tuyệt.”
“Không muốn, em không muốn ăn cá sống đâu.” Cô nhắm mắt lại, vẫn muốn ngủ: “Em ăn mì là được.”
“Được rồi, cũng có mì, sinh nhật đều phải ăn mì trường thọ, có điều em phải lập tức đứng dậy.” Nói xong tay anh liền đặt lên cánh tay cô, ngón tay của anh vừa chạm xuống cô đã bật người dậy, theo bản năng xích sang một bên giường, chỉ muốn cách xa anh một chút: “Đừng hòng chọc nhột em.” Cô cảnh giác đấy, sợ anh chọc nhột cô, đây chính là phòng làm việc của anh, nếu bị người ngoài nghe thấy tiếng cười của cô thì xấu hổ lắm.
Anh đưa tay kéo lấy, đột nhiên kéo cô đứng dậy ngay lập tức, hai chân chợt đáp xuống sàn nhà đá cẩm thạch lạnh như băng, khiến cô chợt run lên: “Lạnh quá.” Cho dù đến chỗ nào, vừa vào phòng, cho dù có lạnh hay không cô đều thích chân trần, như vậy mới thoải mái.”
“Mang giày đi, cô nhóc.”
Rất hiếm khi thấy Lê Minh Tùng cưng chiều cô như vậy, người cô khẽ giật một cái, sau đó hai cánh tay liền choàng lên cổ anh: “Em muốn anh cõng em ra ngoài.”
“Được, anh cõng em ra bãi đỗ xe, ngay bây giờ.”
Cô lập tức nhảy xuống khỏi người anh, áo sơ-mi của cô lúc này chắc chắn là không nghiêm chỉnh, đầu tóc cũng loạn cào cào giống con nhím, đẩy anh đi ra ngoài: “Để em rửa mặt chải đầu cái đã.”
“Bao lâu?”
“Ba phút.”
“Được, em nói đấy.” Anh xoay người đi: “Nếu quá ba phút, tối nay em phải tắm cho anh.”
Cô làm mặt quỷ với bóng lưng anh, lại không cần trang điểm nữa, thực ra chỉ hai phút là đủ rồi, tóc thẳng xõa vai, chỉ cần chải là xong, rửa mặt chẳng qua là bổ sung chút nước cho da mà thôi, thực ra tự nhiên mới là đẹp nhất, khỏe khoắn nhất.
Lúc cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái ra khỏi phòng nghỉ, Lê Minh Tùng đã chờ ở cửa, áo sơ-mi trắng, quần cùng màu, màu nhạt như vậy nhưng không hề khiến anh trông mập ra bao nhiêu, người đàn ông thấy cô đi ra liền cúi đầu liếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay, hai phút rưỡi, Trọng Thanh Thu tuyệt đối có thể là người khác biệt của những người khác biệt trong tất cả các phụ nữ, vì sao trước kia anh không hề cảm nhận được?
Đúng rồi, trước đây chẳng bao giờ anh chú ý tới nhất cử nhất động của cô.
Ngoài Phương Thu ra, anh và những người phụ nữ khác chẳng qua là gặp dịp thì chơi thôi.
Tay ôm eo cô, ôm cô đi về phía cửa phòng làm việc, vừa mới đẩy cửa đã khiến nữ thư ký quay đầu theo bản năng, thấy anh đi ra nhân tiện nói: “Tổng giám đốc, tài liệu của High Tech Computer Corporation anh đã ký xong chưa ạ?”
“Vẫn chưa, gọi điện thoại thông báo với quản lý Trương của High Tech Computer Corporation một chút, nói với cậu ta trước mười giờ sáng mai tôi sẽ cho cậu ta câu trả lời.”
“Nhưng tổng giám đốc…”
“Cứ vậy đi, tôi ra ngoài trước, có chuyện gì đợi tôi trở lại hẵng nói.”
Thật sự chưa thấy tổng giám đốc nào trốn việc như thế, bước chân Thanh Thu dừng lại: “Tùng, hay là anh ký xong rồi chúng ta hãy đi, có được không?”
“Không được.” Tay ôm eo cô hơi dùng sức một chút, khiến cô không tự chủ được chỉ có thể đi theo anh ra ngoài.
“Tùng, anh như vậy sẽ khiến em ăn không ngon.”
“Không đâu.”
“Có, nếu anh như vậy em sẽ không đi nữa.” Dùng sức thoáng giãy giụa, cô bất ngờ thoát khỏi anh, xoay người bước nhanh đi tới phòng làm việc: “Em không muốn vì em mà khiến khách hàng của anh không vui.”
“Trọng Thanh Thu, một năm em chỉ có một sinh nhật thôi đấy.” Anh đứng ở sau lưng cô gầm nhẹ.
Đáy mắt ươn ướt, cô biết, nhưng cô đã rất lâu rồi không tổ chức sinh nhật: “Thực ra em chỉ cần có người nhớ tới sinh nhật của em là em đã rất thỏa mãn rồi, em chỉ cần có người nói với em một tiếng sinh nhật vui vẻ là em đã thật sự thỏa mãn rồi, Tùng, đi ký tài liệu đi, sau đó chúng ta mới đi ăn mì, nếu không em thật sự không ăn đâu.” Cô kiên trì, trong ánh mắt nhìn anh cũng có thêm một phần quật cường khiến anh chau mày.
“Trọng Thanh Thu, em có biết lúc những người phụ nữ khác sinh nhật đều trăm phương ngàn kế muốn giữ anh lại bên cạnh, chỉ có em là anh dẫn em đi ăn em cũng không đi.”
“Phải hoàn thành công việc trước đã, sau đó mới đi ăn cơm.” Cô không nói là không đi, chỉ là có điều kiện mà thôi, từng bước một lùi vào phòng làm việc, khiến anh không cách nào bắt lấy cô được.
“Được rồi.” Anh không thể làm gì khác hơn là đồng ý, nếu không với sự kiên trì trong mắt cô, chỉ sợ sẽ thật sự làm ầm lên khiến hai người không thoải mái, hôm nay là sinh nhật cô, thôi bỏ đi, cô nói thế nào thì làm như thế vậy, huống hồ cô cũng là vì tốt cho anh.
Nữ thư ký nhìn anh lại quay về, trên mặt lập tức nổi ý cười: “Tổng giám đốc, cà phê hay là trà?”
“Cà phê, hai ly.”
“Được ạ.”
Giọng điệu của anh có chút không tốt, hiển nhiên vẫn đang giận cô, Thanh Thu im lặng đi phía sau anh, nhìn anh đi vào phòng làm việc cô mới dừng ở phòng thư ký.
“Cô chủ, tổng giám đốc rất ít khi ra ngoài trong giờ làm việc, cô thật sự rất đặc biệt với anh ấy.”
Rất ít khi? Vậy chứng tỏ là vẫn có.
Cô hiểu mà.
Nhìn thư ký thành thạo pha cà phê, Thanh Thu lơ đãng nói: “Phương Mẫn cũng đặc biệt sao.”
“Cô ấy? Cô ấy tính là gì, so với…” Thư ký nói mà không nghĩ gì, nhưng lúc nói được phân nữa chợt ý thức được không đúng, cho nên hai chữ “Phương Thu” ngang nhiên bị nuốt trở về.
Thanh Thu cười, thản nhiên nói: “Cô Lạc đã là chuyện quá khứ, Tùng chăm sóc cô ấy chẳng qua là bởi vì cô ấy là em dâu của anh ấy mà thôi, chuyện này cũng không có gì.”
“À, vâng, đúng vậy, cô chủ nói rất đúng.” Giọng nói của nữ thư ký rõ ràng là thay đổi, còn kèm theo chút run rẩy khiến Thanh Thu không nhịn được muốn cười, thực ra chuyện gì cô cũng biết.
Quả nhiên trong mắt của thư ký, Lạc Phương Thu mới là người đặc biệt nhất trong mắt Lê Minh Tùng.
Còn về Phương Mẫn, thực sự không tính là gì.
Bỏ đi, cô không muốn phỏng đoán lung tung nữa.
Thấy nữ thư ký đã pha xong cà phê, cô nói: “Đưa tôi đi.”
“Cô chủ cẩn thận nóng.”
“Cảm ơn.” Thanh Thu đón lấy khay đi về phía phòng làm việc của Lê Minh Tùng, phía sau, nữ thư ký hâm mộ nói: “Cô chủ, thật ra tổng giám đốc đối với cô mới càng đặc biệt, trước giờ anh ấy chưa từng đặt hoa hồng xanh này cho bất kỳ ai, hơn nữa còn nhiều như vậy.”
Không quay đầu lại, khóe môi cô tràn đầy nụ cười, nhẹ giọng nói: “Tôi biết.”
Lòng tràn đầy hạnh phúc, nếu có thể quên đi quá khứ của anh, cô của giờ phút này thật sự sẽ chỉ còn lại hạnh phúc.
Tay bưng khay, mu bàn tay nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc của Lê Minh Tùng ra, nhưng ngay khi cửa vừa hé một chút để cô đi vào, trong phòng làm việc đã truyền ra giọng nam trầm thấp của Lê Minh Tùng: “Thật sự là cô ta sao? Tôi không tin, tôi cần chứng cứ.”
“Lát nữa tan làm tôi và Thanh Thu cùng đi đón bọn trẻ, bên phía nhà trẻ phải thường xuyên chú ý, không được để người ngoài trà trộn vào đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi, hai ngày này tôi sẽ hẹn cô ta, tìm ra kết quả.”
“Được, cứ như vậy đi, tra được cái gì lập tức nói với tôi.”
Nói xong Lê Minh Tùng liền cúp điện thoại.
Xem ra Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vẫn còn nguy hiểm, xem ra Ngô đã tra ra được dấu vết của kẻ muốn hạ cô và bọn trẻ rồi.
Là ai?
Rốt cuộc là kẻ nào.
“Cô chủ, sao vậy?” Thấy cô không đi vào, nữ thư ký ở sau lưng cô hỏi.
Thanh Thu lùi ra sau một bước, nhìn cánh cửa của Lê Minh Tùng đóng lại, lúc này mới xoay người thấp giọng nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra, tôi muốn thêm mật ong vào cà phê, ở đây có mật ong không?”
Lời cô nói xoay chuyển rất êm đềm, khiến nữ thư ký không hề nghi ngờ gì, nói với cô: “Có ạ, quanh năm phòng làm việc này đều chuẩn bị mật ong, chỉ là đều chưa mở ra, hết hạn lại bỏ đi, sau đó mua mới.”
Thật không biết Lê Minh Tùng còn có thói quen đó, có điều cũng đúng lúc giải vây cho cô, nữ thư ký mở một cái tủ trong góc ra, lật ở bên trong quả nhiên có mật ong chưa mở nắp, mở ra múc một thìa bỏ vào ly cà phê của cô, nhưng lại giấu đầu lòi đuôi thêm một câu nịnh nọt: “Cô xem, tổng giám đốc chuẩn bị cho cô chủ đấy.”
Những đóa hoa kia cũng lấp đầy ánh mắt của nữ thư ký rồi.
Bất cứ ai cũng cho rằng bây giờ Lê Minh Tùng đang cưng chiều cô.
Đúng vậy, Thanh Thu cũng tự nói với mình như vậy.
Có đôi lúc, đồ giả mới là đẹp nhất, bởi vì sẽ hết lòng không cho nó nhiễm chút tì vết nào.
Một lần nữa bưng khay cà phê đi vào phòng làm việc của Lê Minh Tùng, điện thoại di động của anh đã đặt trên một góc bàn, giống như anh còn nói gì đó với điện thoại, khiến cô không nhịn được mà phỏng đoán rốt cuộc người hại Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là ai?
Khẽ đặt khay xuống, mùi cà phê và mùi hoa hồng xanh hòa vào nhau bay trong không khí, thơm nồng nàn.
Đó là tiếng bút viết sột soạt, lao xao, lại mang theo khí thế thanh cao, hồn nhiên chỉ có trên người người Lê Minh Tùng, lúc làm việc, anh rất nghiêm túc và chăm chỉ.