Xuống xe rồi, thật thoải mái.
Thậm chí cô còn không quay đầu nhìn vẻ mặt của người đàn ông đang ở trong xe kia, Thanh Thu hé miệng cười, cùng đám trẻ chầm chậm bước đi dưới ánh dương chiếu rọi, rời xa thế giới của Lê Minh Tùng.
Nhưng còn anh, cho tới khi bọn họ hoàn toàn đi khuất mới khỏi động xe, căn bản không quan tâm tới tiếng còi inh ỏi phía sau. Khi chiếc xe chạy đi, trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh hai bản thỏa thuận, một là thoả thuận kết hôn, một là thỏa thuận ly hôn.
Anh từng nói, từ trước tới nay, kết thúc, là do mình quyết định.
Nhưng cũng là anh, từ trước tới này dường như chưa từng nói họ sẽ kết thúc.
Trọng Thanh Thu, cô không chạy khỏi lòng bàn tay của anh đâu, chỉ cần anh muốn cô, cô không thể thoát được.
Nhớ tới hai đứa nhỏ xinh đẹp Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, Lê Minh Tùng lại gọi tới số máy của trợ lý Ngô.
"Tổng giám đốc, chào ngài."
"Chuyện tôi để cậu đi điều tra có manh mối chưa?"
"Tổng giám đốc, cái này...."
"Nói." Truy hỏi dứt khoát gọn gàng. Hai đứa trẻ kia rốt cuộc là của người đàn ông nào, anh nhất định phải điều tra rõ ràng. Người đàn ông cắm cho anh hai cái sừng - kẻ trên danh nghĩa là chồng ngày trước này, anh nhất định phải điều tra ra..
"Tổng giám đốc, ngoài ngài và Bùi Minh Vũ, Hoàng Cảnh Hưng, cô Trọng chưa từng qua lại với người khác."
Không tin, dù thế nào anh cũng không tin là Bùi Minh Vũ và Hoàng Cảnh Hưng. Anh nện mạnh nên tay lái một cái, "Điều tra tiếp. Điều tra nhóm máu của bọn họ, xem thử hai đứa trẻ kia có thể là con của Bùi Minh Vũ và Hoàng Cảnh Hưng không."
Dù chuyện gì cũng căn cứ vào sự thật mà làm đi, hiện giờ anh chỉ muốn biết sự thật.
Không biết vì sao, càng nhớ đến hai gương mặt nhỏ đáng yêu kia, anh càng muốn biết sự thật.
Giống như một cốc nước mà anh chẳng cách nào vứt đi được.
"Cậu, cậu đang muốn đi đâu thế?" Sau xe, Vũ vẫn luôn không nói gì bỗng nhiên lên tiếng hỏi, Vũ muốn về nhà, nhưng Lê Minh Tùng bỗng nhiên thay đổi phương hướng, hướng kia chắc chắn không đi về nhà bé mà.
Lúc này Lê Minh Tùng mới nhớ ra trên xe vẫn còn Vũ, không biết vì sao, bỗng nhiên nghĩ tới lúc anh nói ra lý do muốn Trọng Thanh Thu làm người phụ nữ của mình, sắc mặt trắng bệch của cô khiến lòng anh có chút lo lắng. Bởi vậy anh cứ như bị ma xui quỷ ám muốn quay xe đi xem cô thế nào. Nếu không phải có Vũ, anh thật sự đã quay xe trở lại rồi, anh điên rồi sao?
Anh lại vì một người phụ nữ mà mất hồn mất vía.
Thôi vậy, chẳng qua vì cô đặc biệt mà thôi.
Trên thế giới này, người phụ nữ không cần tiền cũng không cần tình yêu thật sự rất ít.
Nhanh chóng chạy xe về phía nhà của Vũ Hương, Lê Minh Tùng dặn dò Vũ: "Chuyện này không được cho mẹ con biết, nghe thấy không?"
"Vâng ạ, muốn con không nói cũng được thôi, nhưng tuần sau cậu phải dẫn còn tới Mỹ Đoan ăn kem cơ."
"Tham ăn." Quay đầu gõ lên đầu Vũ một cái, nhìn khuôn mặt của thằng nhóc này, trong đầu anh lại xẹt qua hình ảnh của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. Anh không ngờ, hình ảnh hai đứa nhóc kia đã khắc sâu trong đầu mình, làm cách nào cũng không xóa đi được.
Anh rất ít khi thích trẻ con như vậy, ngay cả Vũ cũng không quá yêu thương.
Lắc lắc đầu, hai đứa nhỏ kia không liên quan gì tới mình, mình thích chúng làm gì chứ.
"Mẹ, ăn kem ngon lắm á, tháng sau mẹ lại dẫn tụi con đi ăn có được không?"
"Con thích Thành Phố Vui Vẻ cơ"
Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cùng nói về Mỹ Đoan, không ngờ chúng lại vui sướng phấn khỏi như vậy. Thanh Thu có chút buồn rầu, nơi đó không phải chỗ mà cô có thể hoang phí, thật sự không nên dẫn bọn trẻ tới nơi như vậy, đi quen chân rồi thì không ổn chút nào, "Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, chúng ta phải chuyển nhà, chưa chắc chắn sẽ chuyển tới đâu nữa. Nếu như nhà mình cách xa Mỹ Đoan, vậy mình ăn kem ở nơi gần nhà có được không nào?”
"Được ạ, tụi con nghe lời mẹ mà."
Chúng vừa đi vừa dung dăng tay cô, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn không hề nghi ngờ lời cô nói.
Có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là may mắn cỡ nào của cô đây, trong nháy mắt đáy lòng cô trở nên chua sót. Cô đâu có cố ý, chỉ là cha chúng không yêu chúng, cho nên, cô thật chẳng có cách nào mang lại hạnh phúc cho hai đứa.
Nhưng cô đã dốc hết sức lực, vậy sẽ không hối hận nữa.
"Sinh, chúng em trở về rồi”. Cô đẩy cửa ra, sao yên tĩnh quá, yên tĩnh tới mức khiến cô cảm thấy đôi phần quỷ dị, bởi vậy cô vừa đẩy cửa vừa gọi to.
Nhưng đáp lời cô không phải là Sinh, mà là giọng nói của một người phụ nữ: "Trọng Thanh Thu, cuối cùng cô cũng về rồi."
Tiếng nói này, rất quen thuộc, dù thế nào cô vẫn không quên được nó. Nhớ ngày trước, mỗi lần Cận Nhược Tuyết nói chuyện với cô đều mang vẻ khinh thường vô cùng, nhưng hôm nay, giọng nói của Cận Nhược Tuyết lại hơi kỳ quái, tuy rằng vẫn cao ngạo như cũ nhưng không còn vẻ khinh thường. Cô liếc nhìn Cận Nhược Tuyết từ trên xuống dưới, cô ta vẫn cao xa vời vợi như thế, xinh đẹp như thế. Thanh Thu nắm tay Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, không để ý tới cô ta, nói trực tiếp với Sinh: "Sau này, người không liên quan tới cửa hàng thì đừng cho vào."
"Ừ, Thanh Thu." Sinh có chút mơ hồ, người phụ này đợi lâu như vậy, nói rõ ràng cô ta biết Thanh Thu, thậm chí gọi ra tên của Thanh Thu nữa. Nhưng theo ý Thanh Thu lại không hề muốn có sự qua lại với người phụ này. Vì thế Sinh liền đi về phòng bếp, miệng nói: "Cơm đã nấu sẵn không nồi, rau cũng đã rửa sạch, xào qua một chút là được."
"Ừm, đóng cửa tiệm đi, chúng ta ăn cơm cho yên tĩnh." Dù sao cũng không có khách tới mua đồ, cô nói vậy để đuổi Cận Nhược Tuyết.
Cận Như Tuyết đang ngồi trên ghế rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cô ta đứng dậy vọt tới trước mặt Trọng Thanh Thu, "Trọng Thanh Thu, cậu nói chuyện với bạn học cũ của mình thế sao?"
Thanh Thu không quay đầu, nói luôn với Sinh: "Dẫn bọn nhỏ lên lầu xem hoạt hình đi, chút nữa cơm xong tôi gọi mọi người."
"Được, Thanh Thu." Sinh vội vàng kéo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lên lầu, hai đứa nhóc đã quen nhìn thấy người lạ ở trong quán từ lâu, vừa nghe tới việc xem hoạt hình thì căn bản không để ý tới gió giục mây vẫn giữa Thanh Thu và Cận Nhược Tuyết. Trái lại, Sinh thì không yên tâm, vừa bước lên lầu, vừa nhìn hai người bên dưới. Cô có chút lo lắng, không biết người phụ nữ đã đợi rất lâu kia rốt cuộc có quan hệ thế nào với Thanh Thu.
Nghe thấy tiếng chân hai đứa nhỏ đã lên đến trên lầu, lúc này Thanh Thu mới không nhanh không chậm quay lại nói với Cận Nhược Tuyết: "Cô Cận, lúc này cô nên quản lý chồng mình cho tốt, nói với anh ta đừng có tới quấy rầy tôi. Hiện giờ tôi chẳng còn chút cảm giác nào giống như năm đó với anh ta nữa. Hơn nữa, chồng cô tới trêu chọc tôi là chuyện của bản thân cô, không liên quan tới tôi."
"Trọng Thanh Thu, cô..."
"Xèo" Kéo cửa phòng bếp, ngay lập tức Thanh Thu cho dầu vào nồi, không để ý tới Cận Nhược Tuyết bên ngoài nữa. Cô ta là cái thá gì. Lúc trước bởi vì Hoàng Cảnh Hưng còn dư tình chưa dứt với cô, Cận Nhược Tuyết lại dám thuê vài tên cặn bã tới ức hiếp cô, may mà Lê Minh Tùng xuất hiện mới giúp cô giải vây. Lúc này nhớ lại, cảm giác của cô với Lê Minh Tùng thật chẳng nói nên lời.
Có phần hận, lại có phần yêu.
Chỉ riêng quên lãng là không thể làm được.
Giống như hồi ức, chỉ cần đã trải qua một lần thì mãi mãi sắc sâu.
"Trọng Thanh Thu, đừng tưởng rằng trên đời này chỉ có mình cô là đàn bà, tôi sẽ tìm những con đàn bà khác giống thế." Cận Nhược Tuyết đứng ngoài cửa hổn hển quát.
Thanh Thu cười nhẹ, cũng không để ý tới Cận Như Tuyết giống như kẻ điên kia. Cô nghe tiếng cô ta đá ghế, trái tim vẫn rất bình tĩnh. Nhưng mà, cô có chút khó hiểu, sao Cận Như Tuyết lại có thể tìm phụ nữ thay cho Hoàng Cảnh Hưng? Hơn nữa còn tự mình đi làm.
Thôi vậy, đó là chuyện nhà người ta, cô không muốn để ý, nhưng thứ này không liên quan tới cô.
Cận Nhược Tuyết bị bỏ lơ, một lúc lâu sau đành rời đi trong ngại ngùng. Thanh Thu nhanh chóng xào chín rau sau đó gọi Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh và Sinh xuống cùng ăn cơm, tiếp đó dỗ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi ngủ, tới lúc rảnh rỗi cũng đã hơn mười giờ đêm.
Cô vén vài cộng tóc rơi trên trán lên một cách mệt mỏi, rửa mặt bằng nước ấm rồi bước về phòng của mình. Trong thoáng chốc, chiếc điện thoại trong phòng kêu lên, âm thanh đột ngột vang trong cửa tiệm im ắng khiến cô sợ sẽ đánh thức Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đang ngủ bên căn phòng được ngăn cách bằng ván gỗ chẳng có chút hiệu quả cách âm nào kia. Cô vội vàng cầm lấy di động, trên màn hình đang nhấp nháy ba chữ Bùi Minh Vũ. Sau khi ăn cơm xong cô đã gọi tới số máy của Bùi Minh Vũ, nhưng điện thoại luôn nằm trong trạng thái tắt. Nhìn thấy anh gọi tới, cô vội vàng nhấn nút nghe, "Minh Uy, anh không sao chứ."
"Không sao, buổi chiều gặp chút chuyện nên phải rời đi trước, anh còn muốn hỏi em ấy, em không sao chứ?"
"Không sao, em rất rốt, anh ta không làm gì em. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đều ngủ cả rồi. Em vừa muốn đi ngủ thì anh gọi điện tới."
"Có chút không yên tâm về em, lần sau nhìn thấy Lê Minh Tùng thì đừng kích động như thế nữa nhé, nếu không muốn để ý thì cứ mặc anh ta, đừng bao giờ xảy ra xung đột với anh ta nhé."
"Ừm, em biết rồi." Cô nghĩ sau này mình sẽ không gặp lại Lê Minh Tùng nữa, cô đã nói với anh rõ ràng như vậy rồi, cô không làm người đàn bà của anh.
"Gần đây anh có việc làm ăn bận rộn, có thể phải rời khỏi thành phố T một khoảng thời gian, ước chừng hai tháng đấy. Nhưng điện thoại của anh mở suốt hai tư giờ, em có chuyện gì thì gọi cho anh, dù đang ở đâu anh cũng nhấc máy."
"Minh Uy, cảm ơn anh."
"Thanh Thu, đừng cứ khách sáo với anh như vậy. Đợi anh bận hết hai năm này là ổn mọi sự. Đúng rồi, dì Trân bị bệnh, nếu em rảnh thì đi thăm dì ấy nhé, hai ngày trước dì ấy vẫn luôn nhắc tới em mãi."
"Vâng, em sẽ đi."
Nhẹ nhàng cúp điện thoại, cảm giác của cô với Bùi Minh Vũ không biết phải nói sao. Hiện giờ anh đối với cô thật sự chỉ có rất tốt, trước nay anh cũng chưa từng ép buộc cô làm bất cứ việc gì cô không muốn. Thậm chí cả dáng vẻ của anh lúc này như đã buông bỏ hết thảy chuyện tình cảm, nhưng cô biết, anh vẫn luôn chờ cô. Lương Thục Trần từng nói, cho tới giờ anh vẫn không tìm bạn gái, thậm chí lúc Bùi Tuấn Linh vừa nói muốn anh kết hôn, anh lập tức xoay người rời đi, không để cho Bùi Tuấn Linh một khuôn mặt dễ chịu.
Trong lòng có chút nặng nề, khiến Bùi Minh Vũ trễ nại nhưng cô lại không có sức khuyên anh điều gì.
Bởi vì khuyên rồi thì anh vẫn làm theo ý mình mà thôi.