Tay nhẹ nhàng đặt lên cánh tay anh, ngủ lâu vậy rồi, cô đã hồi phục lại sức lực, "Minh Tùng..." Cô thử khẽ gọi, nếu anh không đáp lại thì chứng tỏ rằng anh đang ngủ rất say.
Anh quả nhiên không động đậy, nhưng cánh tay đặt trên người cô thì làm thế nào cũng không di chuyển, xem ra, hôm qua anh cũng mệt rồi.
Nghĩ đến "hoạt động" lâu kéo dài đó, khuôn mặt cô cũng tự dưng đỏ ửng.
Giơ tay bỏ tay anh ra, cô thật sự không có nhiều thời gian nữa rồi, cô muốn thử, phải tranh thủ trước khi trời sáng rời khỏi nơi này, trong cô hình thành suy nghĩ muốn rời xa khỏi anh, cô lại có một hi vọng khác, đó chính là hi vọng có thể nhìn thấy mặt Hy Điệp một lần, cô ấy có khoẻ không?
Chậm dãi di chuyển cánh tay của Lê Minh Tùng, nhưng vừa mới di chuyển, cánh tay khác của anh lại đặt lên, "Thanh Thu à, ngoan, ngủ ngoan nào, đừng sợ anh, đừng sợ..." Anh lẩm bẩm, mặc dù nhỏ nhưng rất rõ, khiến trái tim cô sững lại, rốt cuộc trái tim anh là như thế nào vậy? Cô càng lúc càng không hiểu anh. Đợi đến khi anh không cử động nữa, cô mới lại thử di chuyển tay anh, lần này rất thuận lợi, di chuyển xong anh cũng không ôm cô nữa, mà lật người ngủ tiếp.
Trong đêm tối, cô nhìn không rõ biểu cảm của anh, chỉ cảm thấy hơi rượu của anh đang bao quanh lấy cô, cô đứng dậy như mèo, cẩn thận từng li từng tí đi đến trước cửa phòng, lúc đến là anh ôm cô vào, nhưng, cô thậm chí đã đếm được trên đường có mấy bậc thang, lát nữa lúc rời đi không thể tạo ra bất kì tiếng động gì cũng không được xảy ra sơ suất gì.
Mở cánh cửa ra, ngoài hành lang không có một ai, lúc đến cũng vậy, trong nhà chắc là có camera, có camera rồi thì không cần nhiều người canh gác đến vậy, chỉ cần lúc xảy ra chuyện vừa thông báo thì tất cả người liền nhanh chóng chạy đến nơi xảy ra chuyện.
Thanh Thu chau mày, như vậy thì cô làm sao đi ra được đây? Đột nhiên trong đầu loé lên ý nghĩ, mặc dù có chút to gan có chút mạo hiểm, nhưng cô muốn thử, có lẽ có thể lừa được người ở đây.
Vừa nghĩ, Thanh Thu liền đường hoàng đi ra khỏi phòng, sau đó cẩn thận đóng cửa lại, trong phòng Lê Minh Tùng vẫn đang ngủ say, cô đột nhiên vui mừng hôm qua cũng làm anh mệt, bằng không, với cái đầu của anh, lúc cô vừa định đứng dậy thì đã phát hiện ra rồi. Bình tĩnh bước đi, thậm chí không nhìn ngang ngó dọc, cái sự tự nhiên ấy khiến người đàn ông trong phòng giám sát ở tầng trên sững sờ, nhưng lại không phát lệnh ngay lập tức, mà gọi một người canh gác ở tầng 1 nhanh chóng lên tầng.
"Cô Trọng, cô đi đâu vậy?" Thanh Thu mới bước được vài bước, thì đã có người ở cầu thang đi đến.
"Không ngủ được, Minh Tùng cho phép tôi đi thăm Hy Điệp." Lúc cô nhắc đến Minh Tùng là cố ý tăng thêm mức độ thân mật, càng nhấn mạnh cô là người mà Lê Minh Tùng đích thân bế về, cô không tin người này lại không tin.
"Tại sao ngài ấy không đi cùng cô?" Anh ta vẫn cảnh giác, hỏi một cách cẩn thận. "À à, hôm qua anh ý mệt quá, cho nên vẫn đang ngủ, nên bảo tôi tự đi không cần gọi anh ấy."
Anh ta nhún vai, định đi qua cô đi xin chỉ thị của Lê Minh Tùng.
Thanh Thu cười, "sao vậy, một người đàn ông như anh còn sợ tôi làm ra việc gì sao? Anh nhìn xem, tôi tay không tấc sắt, trói gà còn không chặt nữa là." Cô vừa nói vừa giơ tay ra, sau đó nhìn anh ta một cách khinh thường, "hoá ra, anh đến người phụ nữ như tôi còn sợ nữa."
Nói khích như vậy, anh ta có chút khó chịu, nghĩ đi nghĩ lại thấy lời cô nói cũng đúng, cô được Lê Minh Tùng bế vào nhà mọi người đều tận mắt nhìn thấy, "được rồi, tôi đưa cô đi."
Thanh Thu biết bước đầu tiên của mình đã đi đúng, may mà lén lút đi ra, bằng không, không chỉ bị phát hiện ngay lập tức, thậm chí họ cũng nghi ngờ cô, mà hiện tại thì không thể. Thanh Thu rất nhanh chóng được đưa xuống tầng hầm, nơi đây khiến cô nhớ lại cảnh ngộ lúc mình ở Ô Khảm, không ngờ tình cảnh của Hy Điệp lại giống mình lúc đó đến thế. Cửa mở ra, một mùi ẩm mốc xộc lên, trong luồng ánh sáng yếu ớt, Hy Điệp cuộn tròn trên một chiếc giường, trong phòng có máy tính, còn có một vài quyển sách, xem ra, Lê Minh Tùng còn có nhân tính hơn Ngư Lạc Tuấn chút, ít nhất còn cho Hy Điệp những thứ giết thời gian. Nhưng cô biết, chiếc máy tính ấy căn bản không lên mạng được, Lê Minh Tùng không thể nào để Hy Điệp có được bất cứ liên lạc nào với thế giới bên ngoài.
Cô bước đến, đứng trước giường lay vai Hy Điệp, "Hy Điệp, tỉnh lại, mau tỉnh lại." Người đàn ông đi cùng cô đứng bên ngoài cửa không hề vào cùng, nhưng cũng không rời đi. Thanh Thu mặc kệ tất cả, cho dù anh ta ở đây hay không, cô chỉ cần hỏi Hy Điệp một vài câu là được.
Thực ra, Hy Điệp cũng rất đáng thương, lại bị Lê Minh Tùng nhốt ở đây.
Cái lay đó của cô khiến đôi mắt lim dim của Hy Điệp mở ra, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy cô là dùng sức dụi mắt, dường như không tin là cô đến vậy, ngay khi nhìn rõ đúng là cô, thì Hy Điệp ngồi phắt dậy, "Thanh Thu, chị có khoẻ không? Chị khoẻ không? Cuối cùng em cũng gặp được chị rồi." Cô có thể nào nói do ma tuý trong người nên mới không đi gặp cô ấy được không? Cô thực sự không thể nói.
Cười nhẹ một cái, "hơi bận, nhưng em xem, không phải bây giờ chị đến thăm em rồi sao." Nói xong, cô hạ thấp giọng xuống, "cemcó muốn rời khỏi nơi này không?"
Làm gì có ai muốn bị giam cầm thế này, cô cho rằng cô hỏi như vậy Hy Điệp nhất định sẽ nói vơi cô là muốn rời khỏi đây, thế nhưng, lại nằm ngoài ý, Hy Điệp lắc đầu, "không muốn." "Tại sao?"
Cô ấy cười nhẹ một cái, ánh mắt có chút hững hờ, "cả đời này em cũng không muốn gặp anh ta nữa."
Thì ra là vậy, thì ra, việc làm con cờ của Ngư Lạc Tuấn đã hoàn toàn làm tổn thương Hy Điệp, cô sợ rằng ra ngoài rồi sẽ lại bị người của Ngư Lạc Tuấn bắt được, nếu như vậy thì chi bằng ở lại chỗ Lê Minh Tùng còn an toàn hơn.
Thế nhưng, lúc Hy Điệp nói như vậy, Thanh Thu rõ ràng nhìn thấy sự lạc lõng và tổn thương trong ánh mắt cô, vết thương ấy nói rõ Hy Điệp vẫn yêu người đàn ông đó.
Bởi vì, không yêu thì sẽ không quan tâm.
Không quan tâm thì lại làm sao bị tổn thương?
Nhưng trên đời này, không phải tất cả mọi chuyện đều đi đúng theo quỹ đạo mà mình muốn.
Yêu với không yêu, có lúc không chịu sự khống chế của bản thân.
Vì mỗi người chúng ta, chỉ cần trong cuộc thì không thể rũ bỏ được cái sự mơ hồ... Thôi bỏ đi, biết cô ấy khoẻ mạng là tốt rồi, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô ấy, "Hy Điệp, vậy em ở lại đây đi, đừng đi đâu cả." Ít ra ở đây Hy Điệp còn không bị Ngư Lạc Tuấn dễ dàng bắt đi.
"Chị Thanh Thu, chị có phải có tâm sự không?" Hy Điệp ngẩng đầu dậy, vùng trán của Thanh Thu trước mặt đã thêm một nối buồn không nói rõ ra được, nỗi buồn ấy khiến cô ấy lo lắng, nhiều ngày nay, cô ấy ít nhiều cũng nghĩ thông được chút, yêu một người đàn ông chính là ngốc, cô ấy thật sự không thể ngốc nữa, nhưng, tình yêu đến rồi, ai có thể ngăn cản được chứ?
Thanh Thu lắc đầu, "không có gì, chị rất tốt." Cô nghĩ nếu cô thực sự rời đi, Hy Điệp ở đây sẽ rất yên tĩnh, không có sự tồn tại của Ngư Lạc Tuấn, cô ấy mặc dù nhìn trông không vui vẻ cho lắm, nhưng ít nhất, cô ấy được sống trong không gian của riêng mình, mà không còn bị mặc cho người ra sắp xếp như con rối nữa.
Hy Điệp nhẹ nhàng kéo tay cô ấy ra, "nói với Lê Minh Tùng, nếu anh ấy thật sự có cách ngăn cản người đó tìm thấy em, vậy thì em tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây, anh ấy không cần phải cho nhiều người đến thăm em." Cô cười như gió thổi mây bay, nhưng trong nụ cười ấy lại ẩn chứa nỗi buồn vô cùng.
Thanh Thu gật đầu, bắt đầu từ bây giờ, cô tuyệt đối sẽ không cho phép Bùi Minh Vũ sắp đặt âm mưu với Hy Điệp nữa, mang Hy Điệp đưa cho Ngư Lạc Tuấn, đó chính là phá huỷ sự vui vẻ của Hy Điệp.
Số phận của bản thân cô thì cô phải tự mình gánh vác, nụ cười thiên sứ, nhất định sẽ có cách.
Nếu như Bùi Minh Vũ có thế vậy thì cô cũng có thể.
Từ phòng của Hy Điệp bước ra, ánh trăng đầu tháng dường đêm nay chỉ vừa mới bắt đầu? Thanh Thu tự nhiên đi lại trên địa bàn của Lê Minh Tùng, không tránh né, y như nữ chủ nhân ở đây vậy.
"Cô Trọng, cho hỏi cô đây là..." "Chạy xe đi, đưa tôi về nhà tôi lấy chút đồ rồi quay lại." Cô ung dung thản nhiên ra lệnh cho người ở đây, Thanh Thu không hoảng loạn, cô nhất định phải rời xa khỏi Lê Minh Tùng, nghĩ đến việc nôn ói trước đó, nghĩ đến việc chưa đến tháng, lòng cô đã rối như tơ vò rồi. "Cái này, tôi đi hỏi cái đã..."
"Được, vậy anh đi đi, tôi ở trên xe đợi anh." Nhìn thấy sự nghi ngờ của người này, Thanh Thu cười nhẹ đáp lại, lập tức mở cửa xe, cứ thế ngồi vào trong. Anh ta không nghi ngờ, chỉ muốn đi hỏi Lê Minh Tùng, gật đầu đồng ý cái thì xoay người chạy như bay vào trong nhà. Thanh Thu ngồi trên xe, lại nhanh chóng di chuyển đến vị trí lái xe, cơ hội tốt như này, anh thì đang ngủ, nếu lúc này không đi thì còn đợi đến bao giờ nữa.
Tay nắm chắc lấy vô lăng, rồi đạp chân ga, chiếc xe "kít" xông ra khỏi cửa chính, đồng thời cô để ý thấy, đây có lẽ là nơi dừng chân tạm thời của Lê Minh Tùng, cho nên, mặc dù người canh gác không ít, nhưng thiết kế ở đây lại không hề hoàn chỉnh lắm, chính là cánh cổng đó, cũng chỉ là cổng gỗ mà thôi, chỉ cần cô lái xe xông ra ngoài, cô tin rằng nhất định có thể đâm mở được cánh cửa đấy.
Chỉ là, đáng tiếc cánh cửa cổ kính đó
Nhưng đây là do cô bất đắc dĩ.
Tốc độ của cô nhanh đến kì lạ, mắt nhìn kĩ về phía trước, người gác cổng còn tưởng do xe mất kiểm soát, hốt hoảng thét lên, "mau dừng xe..."
Cô cười nhẹ, làm sao mà cô có thể dừng xe lại được.
"Bùng," chiếc xe đâm vào cánh cửa, tiếng ầm ầm khiến cô đinh tai nhiếc óc, nhưng đã không còn kịp để nghĩ cái khác, chỉ liều mạng chạy về phía trước, có thể rời khỏi nơi này càng xa càng tốt, Hy Điệp không giúp được cô, cô cũng không muốn Hy Điệp tham gia vào, một cô gái xinh đẹp như vậy, cô không nhẫn tâm.