Mục lục
Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liếc nhìn chiếc giường lớn trong phòng, với cái khách sạn nhỏ này thì phòng này cũng được coi là xa xỉ rồi: “Anh gọi điện là để nói với tôi những lời này thôi sao? Nếu vậy thì anh có thể tắt máy rồi đấy.”

Giọng nói lạnh như băng của cô khiến Lê Minh Tùng hơi khựng lại, sau đó liền nói: “Trên góc tủ tròn có thuốc, uống nó đi, uống ngay bây giờ, không được tắt điện thoại, tôi muốn nghe thấy tiếng cô uống thuốc.”

Đôi mắt cô dừng lại trên chiếc bàn tròn, quả là trên đó có thuốc thật, ngoài thuốc thì còn có đồ ăn, và cả thức uống: “Anh sẽ thả Phong Thành thật sao?”

“Yên tâm, Lê Minh Tùng tôi là đàn ông, chỉ cần cô để tôi ngủ với cô, tôi sẽ thả Phong Thành.”

Cô không nói gì nữa, cầm điện thoại tới trước tủ tròn. Cop bóc vỉ thuốc ra, cho vào trong miệng mình, như thể đây chỉ là một viên kẹo.

“Uống chưa?”

“Rồi.”

“Bật điều hòa lên, sau đó nằm vào trong chăn, chờ khi nào có hứng thì tôi sẽ tới tìm cô, gái ngành đều như thế cả, có hiểu không?”

Nước mắt cô lập tức trào ra, nhưng Lê Minh Tùng không nhìn thấy được. Để mặc cho nó chảy, tự nhiên cô muốn đập tan chiếc điện thoại này ra quá, tự nhiên không muốn nghe thấy giọng nói như quỷ dữ của Lê Minh Tùng nữa.

“Có hiểu không?” Người đàn ông đó gầm nhẹ lên, như một con dã thú động dục.

“Hiểu rồi.” Nói xong, cô không cần biết anh có còn muốn sai bảo gì cô nữa không mà dừng cuộc gọi ngay lập tức, sau đó tắt máy đi.

Cả đời này cũng không muốn gặp lại anh nữa.

Cả đời này đều sẽ hận anh.

Lê Minh Tùng, anh chính là oan gia của cô.

Lúc tới trước giường, thân thể cô nóng ran lên, cô biết là sắp tới thời khắc ấy rồi, cô không thể thoát khỏi anh được nữa.

Còn anh thì chỉ muốn ngủ với cô mà thôi.

Chỉ thế mà thôi.

Trong căn phòng hoa lệ của khạch sạn, Thanh Thu mở điều hòa ra trước, không khí lạnh bủa vây lấy cả căn phòng, nhanh chóng xua đi hơi thở nóng bức. Đó là mức nhiệt độ rất thoải mái, nhưng cơ thể của Thanh Thu lại luôn không làm chủ được mà run lên.

Cô để chân trần đứng cạnh giường, ga giường trắng muốt, máy điều hòa trắng muốt, tất cả đều rất sạch sẽ, nhưng cô lại cảm thấy có thứ gì đó bẩn thỉu đang xâm chiếm cơ thể mình.

Chiếc giường này vô cùng lớn, nếu nằm sát nhau thì có thể nằm được bảy, tám người, Thanh Thu nằm lên trên. Lúc đè lên đệm giường và đắp chiếc chăn mềm mại lên, cô lẳng lặng nhắm mắt lại.

Rèm cửa sổ đã được kéo xuống, trong phòng tối đen như mực, xung quanh cô chỉ có sự tĩnh lặng, tĩnh lặng tới mức khiến cô khó chịu, nhưng rồi lại phải đi làm quen với nó.

Điện thoại đã tắt máy, cắt đứt ý tưởng liên lạc với thế giới bên ngoài của cô.

Cô nhắm mắt lại, tự nhủ với lòng đừng nghĩ gì cả, nhưng đầu óc cô lại hiện lên hình ảnh của Lê Minh Tùng.

Sao anh lại đối xử với cô như thế?

Anh hận cô tới mức đó sao?

Nhưng người phải hận là cô chứ không phải anh!

Cô nhớ lũ trẻ, nhớ chúng tới phát điên, nhưng “Nụ cười thiên sứ” lại như một con trùng ăn sâu vào trong người cô, khiến cô không thể suy nghĩ về cuộc sống như người bình thường được.

Anh còn chưa tới, hẳn là đang trên đường.

Ngoại trừ việc lẳng lặng chờ đợi, cô chẳng thể làm gì được.

Trong phòng có ti vi, nhưng lúc này cô không muốn xem những câu chuyện hoang tưởng đó nữa, cũng chẳng buồn xem những bản tin thực tế kia. Cô từng nghĩ tới chuyện lợi dụng Hy Điệp để đổi lấy mọi thứ về Nụ cười thiên sứ, nhưng mỗi khi nghĩ tới khuôn mặt tĩnh lặng tràn ngập nét thanh xuân đó, nghĩ tới vẻ mặt không màng tất cả của Hy Điệp lúc làm bị thương bản thân, cô cũng không nỡ lòng nào. Thực ra, từ đầu tới cuối, Hy Điệp chỉ là một người bị hại mà thôi.

Trái tim của đàn ông là khó đoán nhất. Đến cùng thì Ngư Lạc Tuấn có thích Hy Điệp thật hay không vẫn còn là một ẩn số, chỉ có chính Ngư Lạc Tuấn mới biết.

Đột nhiên, có tiếng động phát ra từ cửa.

Có người đang mở cửa!

Là Lê Minh Tùng sao?

Đầu óc Thanh Thu kéo căng hết ra, cô vô cùng căng thẳng.

Ngón tay cô vô thức nắm lấy chăn, tiếng mở cửa thu hút hết sự chú ý của cô.

Thẻ phòng đang ở trong phòng, người này lại không gõ cửa mà là mở cửa.

Đúng rồi, nhất định là Lê Minh Tùng, anh đã lấy thẻ phòng từ chỗ lễ tân.

Cửa mở ra, thậm chí cô còn cảm nhận được khí nóng trào vào trong phòng, Lê Minh Tùng tới.

Mùi nước hoa Eau de Cologne thoang thoảng kéo tới cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng của anh. Cô vùi đầu trong chăn,, không dám nhìn anh, cũng không dám nhìn bất cứ thứ gì ở bên ngoài, co lại trên giường như một con đà điểu.

Cô rất sợ.

Rõ ràng là người đàn ông từng thân thiết về thể xác với mình, nhưng lúc này cô lại vẫn cứ sợ như thế.

Yên tĩnh, một sự yên tĩnh đáng sợ.

Dường như anh đang đứng trước giường, hẳn là anh đang lẳng lặng nhìn cô.

Thanh Thu không dám cử động gì.

“Xoẹt”, chăn bị vén lên, Thanh Thu co người lại như một con mèo bị bỏ rơi, nằm yên lặng ở một góc, nhưng mọi yên lặng đều bị người đàn ông này phá vỡ.

“Đứng lên.” Lê Minh Tùng gầm nhẹ, thấy vẻ mặt cô là anh tức giận. Vì Bùi Minh Vũ, chuyện gì cô cũng có thể làm, nhìn thân thể của cô, anh chỉ hận không thể xé nát cô ra.

Thanh Thu hơi nhúc nhích, nhưng vẫn nằm ở đó không muốn đứng lên. Cô sợ ánh mắt mà người đàn ông này nhìn cô, ánh mắt đó khiến cô run rẩy không ngừng, như thể cô đang nằm trong băng tuyết, ngay cả hàm răng cũng bắt đầu run cầm cập.

“Hơ, cô đang sợ tôi sao?” Thấy hết mọi biểu cảm của Thanh Thu, Lê Minh Tùng càng thêm tức giận: “Chẳng lẽ trên giường của Bùi Minh Vũ cô cũng như vậy sao?”

Cô cắn môi, càng không muốn lên tiếng, nhưng cảm giác nóng ran trong cơ thể bắt đầu dâng lên. Trời ạ, viên thuốc mà cô uống đã có tác dụng rồi, anh nắm chắc được thời gian rồi mới tới, Lê Minh Tùng, đồ ma quỷ.

Cô còn chưa lên tiếng, đôi mắt của Lê Minh Tùng đã hiện lên sự tức giận. Anh không khống chế được mà vươn tay ra, ngay lập tức, mái tóc rơi trên gối của cô bị anh kéo lấy. Cô không nói gì chẳng khác nào thừa nhận mối quan hệ giữa Bùi Minh Vũ. Anh kéo tóc cô, ép cô ngẩng đầu lên đối mặt với anh, nhưng đôi mắt to vẫn luôn sáng ngời của cô không chịu nhìn anh, cô không nhìn anh.

Cô biết số phận sắp tới của mình, cũng biết mình không thể thoát khỏi người đàn ông này.

Anh đang nói cái gì?

Anh có biết anh đang sỉ nhục cô không?

Nước mắt tràn mi mà ra, rốt cuộc cô cũng chịu nhìn về phía anh, nhưng trong đôi mắt ấy chỉ có sự cứng cỏi. Khuôn mặt đang đỏ lên của cô hấp dẫn như hoa đào, khiến người ta muốn ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô. Môi cô mấp máy, nhưng lại không nói ra dù chỉ là nửa chữ. Từ lúc anh vào đây tới giờ, cô chưa từng nói một chữ nào.

“Rốt cuộc đã tắm rửa sạch chưa?” Lê Minh Tùng lại hỏi, lại càng thêm dùng sức kéo tóc cô khiến da đầu cô đau nhói. Nhưng cô lại chẳng phản kháng gì cả, cứ để mặc cho anh kéo.

“Nói đi, hứ?”

Cô vẫn không nói, nước mắt cứ tuôn rơi. Bao lâu này cô bị Nụ cười thiên sứ hành hạ muốn sụp đổ, nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy thứ hành hạ cô nhất không phải là Nụ cười thiên sứ, mà là Lê Minh Tùng, anh là ác quỷ, là ác quỷ tới hành hạ cô!

Cảm giác nóng ran trong người bắt đầu trào lên, rít gào lên.

Thanh Thu hơi hé môi, để lộ ra hàm răng rắng ngần, khiến cô quyến rũ như một con búp bê sứ.

“Không nói đúng không? Vậy có nghĩa là chưa tắm sạch? Tôi không cần người phụ nữ mà Bùi Minh Vũ đã dùng rồi, xuống giường cho tôi, đi tắm sạch ngay.” Anh vừa nói vừa kéo tóc cô bắt cô xuống giường, cả người cô lảo đảo, suýt nữa thì té ngã, nhưng tay anh vẫn đang níu lấy tóc cô, không cho cô có cơ hội ngã xuống.

Đầu cô đau quá.

Anh điên rồi sao?

Cô và Bùi Minh Vũ chẳng có gì cả!

Nhưng cô có thể thanh minh được sao?

Cô chẳng thể nói gì được!

“Đi theo tôi.” Anh kéo tóc cô đi nhanh tới phòng tắm.

Đẩy cô đứng dưới vòi sen, sau đó anh đứng dựa nghiêng người vào cửa, ấn vòi rồi nhìn nước chảy vào người cô. Vừa rồi cơ thể cô rất lạnh, lạnh như băng, dường như không có chút nhiệt độ nào, vậy nên lúc mở vòi, anh cố tình chỉnh cho nước nóng hơn. Anh nhìn cô đứng trong nước, còn cô thì đứng đó như tượng gỗ, ngơ ngác nhìn giọt nước tung bay, đờ đẫn không biết mình đang làm gì.

Nhưng hai tay cô vẫn vô thức che những bộ phận quan trọng trên người.

“Trọng Thanh Thu, cô ngơ ngác cái gì nữa, có phải cô đang chờ tôi tắm cho cô không?”

Cô vẫn không nói, tầm mắt không chịu rời khỏi hơi nước, còn khung nền của hơi nước chính là thân thể cao lớn của anh đang quan sát bóng dáng bé nhỏ của cô.

“Trọng Thanh Thu, cô câm rồi sao?” Cô càng không nói gì, Trọng Thanh Thu càng tức giận, tức giận tới mức muốn xé nát cô ra.

“Được, vậy tôi tắm cho cô, lại đây…” Anh ngoắc ngón tay, trong lòng vô cùng giận dữ.

Cô hơi hé môi, không phản ứng kịp là anh muốn làm gì.

“Tôi bảo cô tới đây.” Lê Minh Tùng duỗi tay ra, tức giận kéo tay cô tới trước người mình, sao đó cầm lấy một cái khăn lau tay cô: “Cởi quần áo ra cho tôi, tôi tắm cho cô.”

Rốt cuộc cô cũng phản ứng lại: “Có phải như vậy là anh sẽ tha cho anh Phong và Minh Vũ không?”

Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng đối với Lê Minh Tùng thì lại rất chói tai, vì Bùi Minh Vũ và Phong Thành, chuyện gì cô cũng bằng lòng làm.

“Ha ha, trước khi tới đã nói rõ rồi mà, cô để cho tôi ngủ với cô thì tôi sẽ thả bọn họ.” Lê Minh Tùng nói không chút lựa lời, cô càng vì Bùi Minh Vũ, anh lại càng muốn hành hạ cô.

Cô không nói gì nữa, đưa tay cởi cúc áo sơ mi của canh, bàn tay của cô run rẩy không thôi, muốn ngừng mà không ngừng nổi, chỉ có thể chậm rãi cởi cúc áo. Anh mặc mội chiếc áo sơ mi kẻ ô xám, làm nổi bật lên khuôn mặt anh tuấn cứng cáp, đôi mắt anh chuyển động theo đôi tay cô.

Từng cái từng cái một.

Áo sơ mi bị anh tiện tay ném lên chiếc thảm đằng sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK