“Việc này, tôi không biết.” Tiểu Ngô nói lấy lệ, không muốn nói tiếp.
Thanh Thu biết có hỏi cũng chẳng ích gì, muốn gặp Hy Điệp cũng đành thôi, song không nhịn được mà bắt đầu lo lắng cho cô.
Giờ cô ấy vẫn khỏe chứ?
Nếu như cô ấy thực sự bị Ngư Lạc Tuấn đưa đi. thì có lẽ giờ đang trên đường đến Ô Khảm rồi?
Người phụ nữ đẹp như hoa, vậy mà muốn cả đời ở cái nơi khát máu đó sao?
Thật tàn nhẫn.
Cơ thể co quắp, từng nghĩ tới phải rời khỏi phòng anh, cô ở lại cứ cảm thấy khó chịu, nhưng lúc trước cô đều ngủ ở đây, đột nhiên muốn đi phòng khác ở thì người của Lê Minh TùngLê Minh Tùng nhất định sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Đêm đó, cô ngủ không ngon, trong mơ, dường như cô lại trở về chiếc giường rộng lớn, êm ái, thoải mái kia, ôm lấy chiếc chăn mới mà ngủ.
Lại chẳng ngờ khi tỉnh lại, cô đang ở trên giường thật, người đắp chiếc chăn mỏng, một căn phòng vắng vẻ, là anh sao?
Cô mơ màng nhìn sang bên cạnh, trong lòng bỗng hụt hẫng, thật ra tay anh không đặt lên eo cô đã chứng minh anh không ở đây rồi, nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại.
Uể oải nằm trên giường, vẫn còn thoang thoảng mùi hương của anh, bên cạnh có vết lõm xuống, anh đã ở đây ư?
Thanh Thu không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Ngoài cửa sổ, trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa rọi vào trong phòng, cô run lên, lúc này cô mới nhớ ra nụ cười thiên sứ sắp phát tác rồi, nhưng trên bàn bên cạnh lại không còn cái túi nhỏ đựng “nụ cười thiên sứ” mỗi ngày kia.
Hoảng hốt nhảy xuống giường, anh từng nói, qua ba ngày anh sẽ không cho cô nụ cười thiên sứ nữa.
Bây giờ, anh không cho cô nữa thật rồi.
Lại còn không ở bên cạnh cô.
Lấy điện thoại nhấn số của anh, chẳng biết tại sao lại không thể nhấn được nút gọi, hình như lúc này cô làm phiền anh không tốt cho lắm nhỉ.
Nhưng nếu như lên cơn nghiện thì cô phải làm sao?
Cơ thể lại run lên, đó là triệu chứng sắp lên cơn nghiện.
Lòng bàn tay ấn mạnh xuống, tiếng nhạc chuông êm tai vang lên, thế mà không cách nào có thể làm giảm sự căng thẳng trong lòng cô.
Một lúc sau, có người nhấc máy nghe, cô vội nói: “Minh Tùng, em...”
“Thanh Thu, là anh, anh là Minh Vũ.”
Cô giật mình, điện thoại trong tay cũng suýt rơi xuống, cô nhìn số điện thoại rõ ràng là của Lê Minh Tùng, sao lại biến thành Bùi Minh Vũ chứ?
Cô muốn hỏi nhưng lại không nói lên lời.
Mọi chuyện, chỉ đợi khi cô cúp điện thoại rồi kiểm tra nhật ký cuộc gọi.
“Thanh Thu, anh đang ở trên đường, một lát nữa là đến chỗ em, giờ em thay quần áo rồi ra cửa đợi anh, anh tới thì chúng ta đi.”
“Đi đâu?” Cô hoài nghi, lẽ nào đây là doLê Minh Tùng sắp xếp?
“Đến xưởng mộc Vũ Thu, đã lấy được phương pháp bào chế thuốc rồi, anh ấy đưa cho anh, chúng ta cùng nhau cai...”
Sau đó, Bùi Minh Vũ nói gì nữa thì cô cũng chẳng nghe được, tai dường như mất đi thính giác, thậm chí còn không biết Bùi Minh Vũ cúp máy khi nào, có điều tai vẫn ong ong, chói tai khiến cô khó chịu.
Một lúc lâu sau cô cứng nhắc đặt điện thoại xuống, sau đó thay bộ quần áo sạch, quần dài với áo sơ mi ngắn tay, chẳng nghĩ gì, thậm chí cô còn quên hôm nay mới là ngày thứ hai trong thời giankiêng cữ của cô.
Lấy chiếc túi rồi đi ra khỏi phòng, chẳng đói chút nào, cô hơi sợ, sợ mình đột nhiên lên cơn, vậy thì phải làm thế nào đây?
Bên ngoài, hai người đàn ông bảo vệ chẳng hề ngăn cô, nhưng có một nữ giúp việc lại chắn trước mặt cô, “Bà chủ, ông chủ nói bà không được mặc áo ngắn tay ra ngoài, ra ngoài gió lớn, để tôi lấy chiếc váy dài này cho bà thay.”
“Được.” Cô ậm ừ đáp ứng rồi quay người, sau đó đi vào phòng, mặc cho người giúp việc thay váy dài cho cô, chiếc váy dài quết đất, phối hợp với tất và giày sandal, trên đầu đội một chiếc mũ trùm đầu dạng lưới, lúc này người giúp việc mới đưa cô ra ngoài.
Chỉ mới ở cữ một ngày ở đây, cô đã bị anh ruồng bỏ rồi.
Ha ha, đúng là bị bỏ rơi rồi, anh còn chẳng thèm ra tiễn cô.
Cô đứng ở trước cửa phòng khách, người giúp việc không cho cô ra ngoài, rất nhanh đã nghe thấy tiếng còi xe, đó là tín hiệu mà Bùi Minh Vũ gọi cô, ngẩng đầu nhìn sang, người đàn ông trong xe đang thò tay ra cửa sổ vẫy cô.
Còn bảo vệ ở cửa lại mở cửa ra cho anh ta vào, xe từ từ dừng ở trước cửa, “Thanh Thu, lên xe.” Thấy cả người cô “trang bị”, Bùi Minh Vũ cũng mơ hồ đoán được điều gì.
Được dìu lên xe, cô khẽ nói: “Đi thôi.”
Đầu tiên Bùi Minh Vũ khởi động xe, lúc xe ra khỏi vườn, mới nói: “Đi bệnh viện rồi à?”
“Ừ.” Cô nhẹ đáp, tiêu điểm của mắt tập trung vào một điểm trước xe, thế nào cũng không chuyển đi.
“Còn đau không?”
“Không đau nữa.” Cô nhoẻn miệng cười, “Em không sao.”
“Như vậy cũng tốt, nếu như đợi em cai nghiện xong thì đứa bé cũng lớn rồi, đến lúc đó mà làm phẫu thì càng ảnh hưởng đến sức khỏe của em.” Bùi Minh Vũ dịu dàng nói với cô, “Có sợ không?”
Cô từ từ quay đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh ta, đúng là một người đàn ông đẹp trai, “Không sợ.” Có anh ta ở bên bên, cô chẳng sợ điều gì, anh ta cũng sẽ cai nghiện cùng cô.
“Một lát là đến thôi, nếu như em phát tác, anh có thể trói em lại, em vẫn còn đang ở cữ, làm tổn thương đến cơ thể sẽ không tốt, được không?” Anh lo lắng hỏi cô, cô lại chẳng thèm nghĩ mà gật đầu, “Tùy anh.”
Cai cũng tốt, cai xong có thể về đi thăm Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh, nếu không cô cũng chẳng dám về ở bên con, không muốn chúng biết mẹ mình bị nghiện.
Bùi Minh Vũ nhìn sắc mặt cô trắng bệch chỉ nghĩ rằng cô đang sợ việc cai nghiện sắp tới, nhưng đang lái xe, anh cũng không biết nói gì, rất nhanh, hai người đã tới xưởng mộc Vũ Thu. Cánh cổng mở ra, Bùi Linh Linh đang dọn vệ sinh, miệng thì ngâm nga hát, vẻ đang rất vui.
Còn trẻ thật tốt, nhưng cô lại giống như thoáng cái già đi rất nhiều, có thế nào cũng không thể trở lại cái tuổi trẻ như thủa ban đầu nữa.
“Minh Vũ, anh đi đâu thế?” Thanh Thu đi chậm, Bùi Minh Vũ thoáng cái đã bước qua cánh cửa, Bùi Linh Linh liền tới hỏi han, tay đặt trên cổ áo của Bùi Minh Vũ, “Mặc kiểu gì thế này, nhăn nheo hết rồi.”
Thân hình Bùi Minh Vũ lóe lên: “Đừng làm loạn nữa, Thanh Thu tới rồi, bọn anh còn có việc.”
Lúc này Bùi Linh Linh mới ngẩng đầu lên nhìn thấy Thanh Thu, ánh mắt vừa mới dịu dàng nhanh chóng biến thành dò xét, “Chị Thanh Thu, hai người có việc gì cần em giúp không?”
Thanh Thu lắc đầu: “Không có.”
“Chị Thanh Thu, sao chị lại ăn mặc như này, chị không nóng à?”
Bùi Linh Linh nói vậy, Thanh Thu mới cảm thấy cả người đẫm mồ hôi, phía dưới hơi đau, chẳng biết đến khi nào mới có thể hết đau, cô lúng túng nói: “Không nóng.”
“Anh Tùng đâu? Anh ấy không đến à?” Bùi Linh Linh nhìn phía sau Thanh Thu, lại không thấy bóng dáng của Lê Minh Tùng, anh vốn không tới.
Môi giật giật, Thanh Thu nói nhỏ: “Anh ấy bận.”
“Vậy chị mau đi thay đồ đi, trời nắng nóng đừng có mặc nhiều thế.”
“Linh Linh...” Bùi Minh Vũ buồn bực nói, “Đi quét dọn đi.”
Bùi Linh Linh lườm anh, chẳng sợ hãi mà quay người đi dọn tiếp.
Thanh Thu tháo khăn trùm đầu xuống, đi theo Bùi Minh Vũ vào căn phòng nhỏ chuyên cai nghiện, trong phòng trống rỗng, cũng chỉ có như vậy mới an toàn.
Bùi Minh Vũ đóng cửa trước, sau đó chỉ chiếc đệm dưới đất nói: “Em ngồi đi.”
Thanh Thu ngồi xuống, Bùi Minh Vũ mở một chiếc túi trong góc phòng ra, sau đó lấy thuốc đưa cho cô, “Uống đi.”
Ngậm viên thuốc mang theo vị đắng, cô lại không có cảm giác gì mà nuốt vào, ngồi xuống, cố gắng để bản thân không nghĩ đến việc gì, cơn nghiện rất nhanh chóng phát tác, cả người cô bắt đầu run lên, mắt nhắm chặt lại, cô đang ngầm chịu đựng, không nghĩ đến cảm giác đục khoét trong cơ thể kia đang truyền tới.
Một tay lặng lẽ ôm lấy cô, dường như muốn truyền cho cô một phần năng lượng vậy.
Trong mũiđều là mùi trên người Bùi Minh Vũ, cơn nghiện của anh ta còn chưa phát tác, thông thường anh ta đều lên cơn muộn hơn cô.
Thời gian giày vò bắt đầu, cô cảm thấy cơ thể như không phải của mình, trong máu lại có vô số con côn trùng đang ngọ nguậy, “Minh Vũ...” Nắm lấy tay anh ta, cô không hề biết sức lực của mình mạnh thế nào, chỉ cảm thấy phải nắm chặt, nhất định phải nắm chặt thứ gì đó.
Phản ứng dâng lên từng đợt lại từng đợt như thủy triều, bào mòn cơ thể cô không biết bao lần, cứ dâng lên lại hạ xuống, giống như là đi tàu lượn siêu tốc vậy, tim cũng đập dữ dội.
Lúc ý thức đần tỉnh táo, cô thật sự cảm thấy Bùi Minh Vũ giỏi hơn lúc trước, lúc ở Ô Khảm anh ta không có dùng bất cứ loại thuốc gì, cứ cứng đầu như vậy chống lại thuốc phiện trong cơ thể, anh phải có dũng khí và nghị lực đến mức nào.
Chiếc khăn mặt ẩm lành lạnh đặt trên trán cô, cố gắng mở mắt ra, Bùi Minh Vũ đang ngồi trước mặt cô, một tay khác đang cẩn thận giúp cô lau mồ hôi trên trán.
“Không thoải mái thì cứ hét lên, đừng sợ, căn phòng này cách âm khá tốt, ngoài anh ra thì không ai nghe thấy đâu.” Giọng nói dịu dàng dỗ cô, nước mắt cô nhanh chóng tuôn rơi, không ai rõ hơn cô lúc anh ở Ô Khảm khó chịu đến mức nào, đây thực sự là việc không phải người bình thường có thể chịu đựng được, cô nhìn anh ta chằm chằm, ý thức lúc tỉnh táo lúc mơ hồ, cắn chặt môi đến mức rỉ máu cũng không biết, trong cơ thể có loại cảm giác bay bổng, lại bỗng nhiên như có thứ gì đó nặng đập vào đầu cô, khiến cô cứ mê man. Cô nghe thấy Bùi Minh Vũ cứ gọi tên cô, tay anh ta đang ôm lấy cô.
Song nước mắt vẫn không ngừng rơi, tại sao lúc cô buồn như vậy vẫn là anh ở bên cô chứ.
“Thanh Thu, đừng khóc, nhất định em sẽ vượt qua.” Dường như cũng sợ, ngón tay Bùi Minh Vũ lau môi cô, dứt khoát đưa ngón tay vào trong miệng cô, Thanh Thu không biết gì cả, cả người bị giày vò, tay và chân cô bắt đầu không khống chế được mà vung vẩy, lúc hơi tỉnh táo cô bảo Bùi Minh Vũ trói cô lại mà anh ta không chịu, cứ ôm lấy cô để cô không tự hại mình.
Trong căn phòng nhỏ toàn là mùi máu tanh, có cô cũng có của Bùi Minh Vũ.
Cả buổi sáng, cô giống như bị điên, mái tóc dài đã rối tung, ướt như vừa mới gội đầu.
Đôi mắt cuối cùng cũng trong veo, lúc thở hổn hển dựa vào tường, Bùi Minh Vũ trước mặt cũng nhếch nhác như cô, “Thanh Thu...” ôm cô thật chặt, “Em thành công rồi, đúng là thành công rồi, Thanh Thu, chỉ cần cứ duy trì như này, một tháng không được thì hai tháng, hai tháng không được thì ba tháng, em nhất định làm được.” Là một người đàn ông, Bùi Minh Vũ lại rơi lệ.
“Ha ha...” Cô cười ngốc nghếch, nhưng trong lòng lại bi thương, tại sao người bên cô lại là Bùi Minh Vũ mà không phải là Lê Minh Tùng chứ?” “Minh Vũ, bưng cho em chậu nước ấm tới, cả khắn mặt nữa để em lau người.” Trong lúc ở cữ tắm cũng không tốt, vậy lên chỉ lau người, nếu không cả người cô sẽ nhơn nhớt khó chịu.