Người khác nhìn không ra, làm nó cũng nhìn không ra.
Một cái rõ ràng là nữ ,lại cải trang là nam nhân.Một cái là nam nhân lại giả trang là nữ ,thật nhàm chán.
Phong Vân cùng hoàng kim sư tử có một sự liên kết , hoàng kim sư tử nghĩ gì, Phong Vân đều dễ dàng biết được.
Lập tức sờ sờ cái mũi, hiểu được người không nói tiếng lóng, đúng là nàng đã thất sách .
Bóng đêm tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh tưới nước của Mộc Hoàng.
“Mộc Mộc, ta phát hiện ngươi không phải bị thương làm cho linh lực hoàn toàn biến mất, ngươi khôi phục từ bao lâu a,để ta chuẩn bị tâm lý đã, hoặc là muốn cái gì thì nói cho ta nghe một chút đi, xem ta có thể hay không giúp cho ngươi.”
Có lẽ là một đêm tốt đẹp, trong tĩnh lặng Phong Vân đem những ý niệm ở trong lòng nói ra hết.
Suối nước, trong nháy mắt tất cả như đình trệ.
Mộc Hoàng bị tiểu thực che đi ánh mắt của Phong Vân, bộ dáng rất kỳ quái, bất quá không chán ghét như lúc mới gặp.
Linh lực của hắn hoàn toàn biến mất nhưng không phải do bị thương.
Mà là trong giai đoạn tiến hành công pháp, sẽ phải trải qua quá trình này.Chỉ cần giai đoạn này thành công, phỏng thiên hạ này không ai có thể so sánh với hắn ……
Bởi vậy,địch nhân cùng đối thủ của hắn, mới có thể thừa dịp mà đến công kích hắn.
Bởi vậy nếu hắn thành công,hết thảy ảo tưởng của bọn chúng đều biến thành bọt nước.
“Không cần.” Mộc Hoàng lạnh lùng mở miệng.
Dược vật đối với hắn cũng cần,nhưng không cần dùng nhiều lắm, không dùng cũng thế.
Ngay sau đó Phong Vân chậm rãi hỏi tiếp:“Ngươi còn có thể sống bao lâu.”
Ba tháng sau,linh lực cùng hết thảy mọi thứ đều sẽ trở về tay hắn một lần nữa.
“Ba tháng a.” Phong Vân nghe vậy, nàng cùng hắn chỉ cần ở chung ba tháng sau đó mỗi người một nơi .
Lập tức,mở miệng cười tủm tỉm:“Ba tháng a,thời gian còn rất dài, Mộc Mộc a, chúng ta thương lượng chút đi,trong không gian chỉ của ngươi có thể chứa ma thú dùm ta hay không a……”
Suối nước róc rách,phản ứng của Mộc Hoàng chính là tránh cái lạnh của buổi đêm .
“Ngươi để làm chi……” Phong Vân nhất thời nhảy dựng lên.
“Nhìn ngươi không vừa mắt.” Mộc Hoàng xoay người chỉ thấy bóng của Phong Vân.
Cũng không biết như thế nào , Phong Vân nói chuyện như vậy, hắn trong lòng chịu không được tự nhiên liền phát hỏa.
Xem ra, hắn vẫn là chán ghét nàng.Ánh trăng vằng vặc, hai người nói chuyện với nhau,nhưng những hồi âm thì lại rất ít ỏi.
Hôm sau, nắng sớm đã lên, lại là một ngày mới.Đoàn người của Phong Vân không ngừng hướng về phía khu rừng rậm, càng ngày càng tiến vào trung tâm.