Nơi đó quả thực là một nơi… hỗn tạp. Mộc Hoàng và Phong Vân này tại sao lại trêu chọc đám người phức tạp đó?
“Giờ muốn cút vẫn còn kịp đấy!” Thiếu chủ hắc ám tràn đầy sát khí buông ra một câu hung ác, ánh mắt vẫn chỉ tập trung trên người Mộc Hoàng.
Bóng đêm trong nháy mắt càng trở nên yên tĩnh.
Ngay sau đó, Ngàn Dạ Cách nở nụ cười và xoay người nhìn Mộc Hoàng rồi nói, “Mộc Hoàng, ở địa bàn của ngài lại có một kẻ dám kiêu ngạo như vậy, hôm nay là lần đầu tiên ta được thấy đó.”
Mộc Hoàng lạnh lùng nhìn Thiếu chủ hắc ám ở phía đối diện, không vì bị thương mà giảm sút đi chút khí thế nào, hắn lạnh lùng trả lời, “Ta cũng vậy!”
Lời nói còn chưa dứt, Phượng Vũ Náo ở một bên đã hừ một tiếng, “Thực khiến chúng ta sợ hãi quá!”
Lời nói bay lên rồi nhè nhẹ phiêu tán trong không trung.
Giữa những cơn gió lạnh đang vi vu thổi, Ngàn Dạ Cách buông một câu đầy vẻ kiêu ngạo và châm biếm mà vẫn vô cùng cứng rắn, “Cút ư? Trên đời này không có ai dạy bản quân cút là như thế nào, bản quân không ngại nhờ ngươi dạy hộ đâu. Nếu có bản lĩnh thì cứ việc phá việc đánh việc giết đi. Hôm nay ta không tin tam đại đế hoàng quốc bọn ta lại sợ một kẻ Hắc Ngục như ngươi.”
Lời nói bay bên giữa không gian băng lạnh lại tràn đầy khí thế oai hùng của một bậc đế quân.
Phượng Vũ Náo đứng một bên không hề lên tiếng nhưng trận thế đã được bày xong. Kẻ kia lại dám coi thường đế quân của tam đại đế hoàng quốc bọn hắn sao? Chẳng lẽ chỉ có Hắc Ngục của hắn ta là mạnh còn tam đại đế hoàng quốc của bọn họ là những kẻ yếu hèn sao? Hôm nay bọn họ không tin ba người đấu không lại được một người của Hắc Ngục. Cùng lắm thì từ nay về sau tam đại đế hoàng quốc của bọn họ sẽ chống lại Hắc Ngục, dù sao thì cả ba cũng đã sớm không quen thấy trên đầu bọn họ còn có thế lực cường đại hơn rồi.
Màn đêm buông xuống dày đặc, không khí xung quanh hết sức căng thẳng.