Chỉ trong chốc lát mà có bao nhiêu biến cố xảy ra.
Sau khi hồi phục lại tinh thần vì sự viêc đáng mừng vừa rồi, đám người Hỏa Lôi trưởng lão lúc này mới kinh ngạc quay đầu, nhìn Phong Vân cùng Mộc Hoàng.Có chuyện gì xảy ra với Phong Vân vậy?
Á Phi vẫn rất mực cao ngạo cùng bình thản, ngẩng đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt băng lãnh cứng rắn của Mộc Hoàng một cái.Hắn hơi chau mày, chậm rãi đi đến phía trước, nhìn vào mặt Phong Vân.
“Linh lực lôi điện không hợp với linh lực cỏ cây của Phong Vân, ngươi tận lực cũng chỉ giúp được một phần nhỏ”.
Á Phi đưa mắt nhìn Phong Vân thấp giọng nói:“Hãy dùng linh lực của ta, ta sẽ truyền linh lực của ta vào người ngươi, Mộc Hoàng, ngươi hãy đi theo linh lực của ta. Linh lực hắc ám này có thể bị diệt trừ hay không chủ yếu ngươi phải dựa vào chính mình, người khác chỉ có thể giúp đến như vậy thôi.”
Á Phi trầm giọng nói không chút nể tình, sau đó mạnh mẽ truyền linh lực vào thân thể Phong Vân, Phong Vân cảm thấy thân thể minh tràn ngập linh lực cỏ cây.
Trong lúc Á Phi truyền linh lực vào chống lại linh lực hắc ám trong người Phong Vân thì Mộc Hoàng dùng năng lực của mình để phong ấn nó lại.Tốc đọ so với lần đầu phong ấn nhanh hơn rất nhiều.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Đỗ Tư trưởng lão cùng Á Lê phi vừa xông đến thấy tình huống như vậy thì nét vui mừng trên mặt biến mất.
Hỏa Lôi trưởng lão nhăn mày nhíu mày, lắc lắc đầu.
“Chắc hẳn linh lực hắc ám trong người Phong Vân tẩu tử đã thoát ra.” Á Lê vội vàng khoát tay nói lớn.
Không có ai trả lời hắn, tinh linh ở đây đều nhìn thấy rõ.
Việc Đỗ Tư trưởng lão muốn hỏi là dị trạng này của Phong Vân có liên quan đến cây sinh mệnh hay không.Ngay lúc Đỗ Tư trưởng lão định nói ra thắc mắc của mình thì bỗng thấy cây sinh mệnh vừa rồi hẵng còn tỏa ánh hào quang rực rỡ, vậy mà giờ đây hào quang đó yếu dần đi rồi biến mất.Lưu quang ngũ sắc dần tan biến vào bóng đêm.Sinh lực của cây sinh mệnh biến mất không tung tích.
Vừa rồi hoa cỏ còn nở rộ khắp nơi, lúc này cũng nhanh chóng héo rũ ra, khôi phục lại hiện trạng lúc đầu.Giống như tất cả đều là công dã tràng, mọi thứ lại trở lại bình thường như trước.
Gió đêm thổi qua, tất cả cây cối lại héo rũ lại như trước.
Thấy sự việc xảy ra, Hỏa Lôi trưởng lão cùng Đỗ Tư trưởng lão nhìn liếc nhìn nhau với ánh mắt sâu xa.
Đêm lại trở nên yên tĩnh.
Hôm sau, Phong Vân tỉnh lại trong một căn phòng nhỏ, xung quanh có rất nhiều người.Hai vị trưởng lão, Mộc Hoàng, Hoàng Kim sư tử, Á Phi, Á Lê, còn có các chiến binh tinh linh tối hôm qua đều đang ở đây.Tất cả mọi người đều ngồi vây quanh Phong Vân, bình tĩnh chăm chú nhìn vào Phong Vân ở giữa.
Hôm qua, nhờ có sự hỗ trợ của Á Phi, việc phong ấn hoàn tất rất nhanh.Sau một đêm, Phong Vân sẽ khôi phục lại bình thường.Lúc này, Phong Vân ngồi ở trong bông hoa nhỏ, ngước mắt nhìn những cặp mắt đang nhìn mình chăm chú, không khỏi hơi nhíu nhíu mày, sau đó đưa tay ra nói:“Có việc gì thì cứ hỏi nhưng ta cũng chưa chắc có câu trả lời. Nói trước, nếu muốn ta chuyển sang làm tinh linh thì ta tuyệt đối không muốn, ta rất thích làm con người.”
Lời này của Phong Vân vừa nói ra khiến hai vị trưởng lão Hỏa Lôi và Đỗ Tư nhất thời trầm xuống.Phong Vân chỉ cần chuyển sang thân thể tinh linh thì linh lực cổ quái trong cơ thể nàng sẽ tự khắc được giải trừ. Linh lực hắc ám ấy sẽ không thể nào ảnh hưởng đến Phong Vân nữa.
“Ngươi cùng tinh linh bộ tộc có quan hệ gì?” Giữa lúc bầu không khí đang trở nên trầm xuống, Mộc Hoàng chậm rãi mở miệng.
“Ta cũng không biết.” Phong Vân quay đầu nhìn Mộc Hoàng đang ngồi bên cạnh nàng, nàng không biết, hoàn toàn chưa từng nghe đến.
“Cũng có thể là không có quan hệ gì.” Á Phi tiếp lời.
“Không có quan hệ gì thì tại sao lại có được năng lực tự nhiên mạnh mẽ như vậy?” Hỏa Lôi trưởng lão nhíu mày.
“Không biết, trực giác của ta nói vậy.” Á Phi làm vẻ mặt như mình nói rất hợp tình hợp lý đáp lại.
Mặt các đại tinh linh tối sầm lại.
“Cũng có thể nói là có chút quan hệ, cũng có thể nói là không có quan hệ gì, về sau các ngươi sẽ tự biết thôi.” Hoàng Kim sư tử ngồi trên vai Phong Vân đột nhiên thần bí nói.
Hai vị trưởng lão Hỏa Lôi và Đỗ Tư nghe vậy liếc nhìn nhau, rồi đánh giá Hoàng Kim sư tử từ trên xuống dưới nhưng đều không nhìn ra con vật nhỏ xinh này là ai.
“Có hay không có quan hệ cũng không phải chuyện quan trọng, quan trọng là hiện tại Phong Vân có thể giúp các ngươi hồi sinh cây sinh mệnh của các ngươi nhưng không đủ linh lực.”
Mộc Hoàng giơ tay xoa xoa đầu Phong Vân rồi nhìn Hỏa Lôi trưởng lão chậm rãi nói:“Thảo chi hồn có thể tiêu diệt linh lực trong người Phong Vân. Các ngươi muốn giữ lại bảo vật chấn tộc hay muốn cấy sinh mệnh hồi sinh để duy trì bộ tộc, các ngươi tự mình quyết định đi.”
Lời này vừa nói ra, Phong Vân đang từ thế bị động biến thành chủ động.Muốn Phong Vân cứu sống cây sinh mệnh để duy trì bộ tộc ? Tốt, đem thảo chi hồn đến đây.Nếu không, cả hai cùng chết, xem ai với là người nóng vội hơn.Nghe Mộc Hoàng nói xong, Phong Vân liếc mắt nhìn thoáng qua Mộc Hoàng.
Lúc này Mộc Hoàng đang tựa vào lưng ghế, thần sắc lãnh đạm, phong thái rất tự nhiên, ung dung nhàn nhã lại toát lên vẻ lão luyện, trầm ổn, sâu xa.Nàng không khỏi nhẹ nhàng mím môi, cười mà như không cười liếc mắt nhìn Mộc Hoàng một cái.
“Thảo chi hồn?” Hỏa Lôi trưởng lão vừa nghe xong, trong mắt lập tức hiện lên một tia khiếp sợ, ánh mắt sâu xa nhìn thoáng qua Mộc Hoàng và Phong Vân , sau đó mày nhíu chặt lại, không nói gì.
“Để chúng ta suy nghĩ đã.” Đỗ Tư trưởng lão trầm ngâm nửa ngày mới mở miệng thốt ra một câu.
“Được thôi.” Mộc Hoàng đáp ứng.
Nhưng sau đó thanh âm hạ xuống, Mộc Hoàng quay đầu kéo tay Phong Vân:“Nhưng chúng ta đã định qua mấy hôm nữa sẽ đi Nam Viên. Nếu các ngươi cảm thấy khó xử thì hay là quên đi, ta ở Nam Vên có rất nhiều mối quan hệ, tìm ra biện pháp để giúp Phong Vân cũng không phải là chuyện khó.”
Mộc Hoàng gằn từng tiếng nói ép bọn họ phải nhanh chóng có câu trả lờiNhưng lời này biết tiến biêt lùi đúng lúc, phải nói rằng con người này vô cùng am hiểu về kĩ năng đàm phán, dễ dàng đạt được mục đích.
Hỏa Lôi trưởng lão cùng Đỗ Tư trưởng lão nghe xong đưa măt liếc nhìn nhau, sau đó xoay ngươi bước ra ngoài cửa.Nhìn qua cũng biết là còn phải đi thương lượng với ai đó.
Cả căn phòng bây giờ chỉ còn hai tinh linh là Á Phi và Á Lê.
“Ta còn tưởng ngươi sẽ tiếp tục làm kẻ ngốc nữa chứ.” Á Phi nhìn Mộc Hoàng, đột nhiên như có như không ném lại một câu.
“Nói vậy là có ý gì?” Á Lê quay đầu nhìn Á Phi, lời nói này là ý gì, hắn hoàn toàn không hiểu được.
Nhưng Mộc Hoàng cùng Phong Vân ở bên cạnh thì hoàn toàn hiểu được.Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt ánh lên một tia xấu xa.
“Có vấn đề gì sao ?” Mộc Hoàng quay đầu chậm rãi tựa lưng vào ghế, không nói nhiều lời, động tác vô cùng nhẹ nhàng.Cuối cùng thì Hoàng Hoàng cũng lấy lại được phong độ, cũng biết cách đáp trả lại người khác như ai .
Mộc Hoàng lúc này tuyệt đối lãnh khốc cùng cuồng ngạo.Khí thế nói chuyện không có nhiều biến hóa, nhưng lại cao ngạo đến trầm ổn, không để mình thua thiệt chút nào nhưng lại khiến cho đối phương mất mát rất nhiều.
“Sao vậy?” Á Lê kinh ngạc nhìn Mộc Hoàng.
Không hiểu sao cảm giác của hắn với ngươi này đột nhiên thay đổi? Nếu nói lúc trước hắn chỉ thấy kẻ này rất đáng ghét, nhưng hiện tại không hiểu sao hắn bỗng cảm thấy sợ hãi. Rõ ràng vẫn là cùng một người mà? Tại sao lại có biến đổi nhiều như vậy.
“Kẻ dối trá.” Á Phi thản nhiên liếc mắt nhìn khí thế đột nhiên thay đổi của Mộc Hoàng.
“ Đúng là chanh chua.” Mộc Hoàng lạnh lùng một lúc rồi liếc mắt nhìn Á Phi một cái.
Nghe hai câu họ vừa nói xong, Phong Vân ở bên cạnh cười hớn hở:“Thôi được rồi, được rồi, hai người cũng chả khác nhau là mấy.”
Phong Vân vừa dứt lời, Mộc Hoàng cùng Á Phi đồng thời quay đầu trừng mắt nhìn Phong Vân.Phong Vân bị động tác giống nhau như đúc của hai người chọc cười, lại càng cười tươi hơn.
“Tẩu tử, tẩu tử, hắn khi dễ lão đại ta kìa.” Á Lê bên cạnh hoàn toàn không hiểu mấy người này đang nói cái gì, chỉ biết là Mộc Hoàng nói Á Phi chanh chua, lập tức khiếu nại với Phong Vân.
Phong Vân ngồi giữa bông hòa, ôm Hoàng Kim sư tử, khẽ cười không nói gì.Mộc Hoàng chỉ liếc nhìn Á Lê một cái, hoàn toàn không để tâm đến.
“Sao ngươi không động thủ đi? Ngươi đánh đi.” Á Lê thấy Mộc Hoàng lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, giật mình kêu lên.
Hắn không phải chỉ cần nghe hắn gọi Phong Vân là tẩu tử sẽ nổi giận sao? Sao bây giờ lại không có hành động gì? Chiêu này không còn linh nữa sao?
Hắn đã thay đổi ư?
Mộc Hoàng nghe vậy chỉ lạnh lùng liếc nhìn Á Lê một cái, không hề để ý đến hắn chút nào.
“Này…..”