Mục lục
Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Núi Vô Kê quanh năm sương mù bao phủ trông giống hệt nơi ở của thần tiên. Giờ đang là đầu đông, khắp mặt đất lại càng có nhiều mây trắng lượn lờ. Từ xa nhìn lại khung cảnh nơi này trông như ảo cảnh, mênh mông thanh khiết, to lớn rộng rãi. Giữa bầu không khí thiêng liêng nơi này, cả núi Vô Kê vẫn chìm vào im lặng. Đó là một loại tĩnh lặng đầy áp lực. Thiếu chủ Hắc Ngục đã bị bắt, theo lý mà nói bọn họ phải cao hứng mới đúng. Thế nhưng, khi nghĩ tới cái giá quá lớn phải trả để có được kết quả này, đám đệ tử của núi Vô Kê chỉ cần hiểu rõ mọi chuyện thì đều không thể cao hứng cho nổi. Bởi vì bọn họ đã đánh mất Đại sư huynh của mình.



Mà nguyên nhân thì… Có lẽ không nên nhắc tới nữa.



Để che giấu nỗi buồn khó diễn tả này, tất cả đám đệ tử của núi Vô Kê đều bận rộn chúi đầu vào công việc. Đế Sát ở trong này, Hắc Ngục chắc chắn không thể bỏ qua. Bọn họ thẹn với Mộc Hoàng nhưng không thẹn với Hắc Ngục.



Khói lửa bốc lên. Núi Vô Kê quanh năm thanh khiết giờ đang bí mật mang theo vài phần khói lửa. Giữa không khí đượm mùi khói lửa này, dưới Hắc Thạch Phong, Đế Sát một thân thương tích đang bị treo cao trên một cái vạc cửu luân hỏa.



Lửa trong vạc cửu luân hỏa chính là loại lửa tự nhiên của trời đất. Chín loại lửa đan vào nhau, uy lực chồng thêm uy lực, mạnh tới mức có thể thiêu rụi cả thiên địa này. Tuy loại lửa này chưa bằng loại lửa trước đây Phong Vân đã từng gặp qua nhưng thực ra cũng chẳng kém là mấy. Sức nóng mãnh liệt của nó có thể khiến linh hồn người ta cũng phải tan chảy.



Đế Sát bị trói hai tay lại sau lưng và treo phía trên cửu luân hỏa. Từng giọt từng giọt máu từ miệng vết thương do bị roi quất trên người hắn cứ liên tục nhỏ xuống rồi bốc hơi trong ngọn cửu luân hỏa đang vây chặt xung quanh.



Thân thể của Đế Sát vốn là bản mệnh tối tăm của Hắc Ngục, những thương tổn và hình pháp bình thường căn bản không thể mảy may động được tới hắn, chỉ có loại lửa cửu luân hỏa chuyên dùng để trị Hắc Ngục mới có thể động được vào nguyên thân của hắn. Từng giọt từng giọt từ trên người Đế Sát chảy xuống không phải là máu mà chính là tính mệnh của Đế Sát.



Đế Sát sắc mặt tái nhợt bị treo giữa ngọn lửa, vậy nhưng đuôi mày khóe mắt sắc mặt hắn lại lộ ra vẻ châm chọc và cuồng ngạo vô tận. Ánh mắt khinh thường đó chĩa thẳng về phía Diêm La đang đứng cách đó không xa.



Không cần nói gì, chỉ vô cùng càn rỡ và đường hoàng như vậy.



Diêm La đang đứng cách đó không xa, trên mặt ông ta hằn rõ lên vẻ vô cùng chán ghét.



Ông ta quay đầu lạnh lùng nhìn một trong những chiến sĩ kim giáp phụ trách dùng hình pháp với Đế Sát. Chiến sĩ kim giáp kia không nói một lời, chiếc roi kim long trong tay hắn lại một lần nữa vung lên. Cây roi này là do gân rồng qua lửa ngàn năm tinh luyện thành, trên thân nó mang theo ngọn lửa vô cùng mãnh liệt và khí tức quang minh. Đó đúng là khắc tinh của thế lực bóng tối Hắc Ngục.



Một roi này đánh xuống, vết thương của Đế Sát…



“Vút!” Chiếc roi vung lên trong khoảng không rồi đánh thẳng xuống. Trong không gian khép kín lập tức vang lên tiếng quật vun vút sắc nhọn.



Gió tung bay mang theo cái lạnh rùng mình không thể chịu nổi. Bầu không khí u ám nhè nhẹ khiến người ta sợ sệt.



Trong lúc Đế Sát còn đang chịu hình, trong khi núi Vô Kê còn đang bốc lên từng trận khói lửa, ở bên ngoài núi Vô Kê bỗng xuất hiện vài bóng người từ hư không lao tới.



Giữa khung cảnh đầy trời sương mù, Phong Vân đứng sừng sững trước cửa ngõ bên ngoài núi Vô Kê. Ánh mắt lạnh băng của nàng chậm rãi đảo qua cảnh trí trước mắt vẫn còn y nguyên như lúc ban đầu nàng mới đến đây. Thế nhưng rốt cuộc cái cảm xúc vạn phần ngưỡng mộ và vui vẻ trước kia đã không thể tìm lại được nữa.



“Hừ! San phẳng cho ta!” Đôi mắt lạnh băng vừa hạ xuống, lời nói lạnh lùng và khắc nghiệt của Phong Vân lại lập tức vang lên. Âm thanh tuy không lớn nhưng lại truyền khắp bên ngoài núi Vô Kê.



Ác nghiệt xen lẫn sự nghiêm nghị.



“San phẳng!” Tiếng nói của đám kiêu hùng vang lên trong khoảng không tĩnh mịch rồi trong khoảnh khắc vang khắp cả núi Vô Kê. Trong ngữ khí đó tràn ngập sự kiêu ngạo vô cùng.



“Kẻ nào?” Mọi người trong núi Vô Kê bị tiếng la hét điên cuồng từ bốn phương tám hướng truyền đến làm cho sửng sốt.



Điều này sao có thể được? Có kẻ bao vây núi Vô Kê ư? Lại có kẻ dám quang minh chính đại hùng hùng hổ hổ bao vây núi Vô Kê ư? Có phải là ảo giác của bọn họ hay là cái gì?



Trong lúc tất cả mọi người trong núi Vô Kê còn đang kinh ngạc thì cùng với tiếng la hét vang vọng cuồng liệt, đám quần hùng luyện ngục Huyễn Hải đã hiện thân tại chỗ.



Lập tức, trong khung cảnh thần thánh sương khói lượn lờ của núi Vô Kê bỗng xuất hiện từ trong hư không một cây hồng y đại pháo với rất nhiều nòng. Nòng pháo nhiều vô số kể đứng sừng sững ở ngay trước cửa núi ôm trọn cả phạm vi núi Vô Kê. Sau mỗi nòng pháo đều có một nhóm kiêu hùng hùng hùng hổ hổ của luyện ngục đang thủ thế sẵn sàng với ngập tràn sát khí. Những cánh tay hung hăng vung lên không trung.



“Ầm!” Trong khoảnh khắc, những tiếng nổ kịch liệt rung trời ầm ầm vang lên.



Những quả cầu tấn công cấp bậc linh đế cắt qua khoảng không sương khói mang theo ánh sáng rực rỡ hung hăng lao về phía các đỉnh núi trên núi Vô Kê. Các khối cầu va vào lồng phòng hộ của núi phát ra những tiếng vang lớn kinh thiên động địa.



Lồng phòng hộ của núi Vô Kê có sức mạnh thế nào?



Đó chính là loại sức mạnh tuyệt đỉnh của tuyệt đỉnh trong trần thế này.



Vậy những quả đại pháo linh lực đang tấn công kia thì thuộc loại cấp bậc nào?



Những quả đại pháo linh lực cấp bậc linh tông đã được tăng uy lực đến cấp bậc linh đế rồi, chưa nói đến chuyện những quả đại pháo kia vốn chính là cấp bậc linh đế…



Uy lực của nó…



Trong khoảnh khắc, toàn bộ mấy chục đỉnh núi của núi Vô Kê đều bị bao phủ dưới ánh sáng rực rỡ của khói lửa.



“San bằng nơi này cho ta! Hôm nay các ngươi ai không san phẳng được nó thì ta sẽ san bằng kẻ đó!” Bạch Sa đứng sừng sững sau lưng Phong Vân, lời nói liều lĩnh của hắn theo gió bay thẳng lên chín tầng trời. Đó là một loại kiêu ngạo tuyệt đối.



“Lão tử đây sẽ san bằng ngươi…”



“Phá nát nó cho ta, phá phách là sở trường của bản tôn này đấy…”



“San phẳng chúng nó đi! Không cần ngươi phải ra tay, đại gia đây đã tự mình vượt qua bao vực sâu ở Huyễn Hải, đâu thể để mất mặt…”



Cùng với tiếng rống to của Bạch Sa, đám kiêu hùng phân bố ở các nơi bên ngoài núi Vô Kê cũng liên tiếp đáp trả. Không có chỗ nào là không có dữ tợn hung mãnh.



“Ầm ầm ầm…”



Cùng với tiếng la hét của bọn họ, tiếng nổ của những quả pháo bắn ra từ hồng y đại pháo cũng càng thêm mãnh liệt. Sau khi mấy quả pháo phát nổ, lồng phòng hộ trên các đỉnh núi của núi Vô Kê bắt đầu xuất hiện vết nứt. Mà chuyện này mới chỉ xảy ra trong khoảnh khắc.



“Kẻ nào? Kẻ nào tới đây thế?”



“Kẻ địch tập kích, kẻ địch tập kích…”



Đám đệ tử của núi Vô Kê mới vừa rồi còn kinh ngạc vì không biết bị ai bao vây lúc này đã đột nhiên thay đổi sắc mặt.



Hỏa lực mạnh như vậy, linh lực mạnh như vậy…



Nhiều cao thủ với khí thế kinh thiên động địa như vậy, chuyện này…



Không hiểu kẻ địch này xuất hiện từ nơi nào?



Giữa bầu không khí tràn đầy sự kinh ngạc, chúng đệ tử của núi Vô Kê tràn đầy phẫn nộ từ bốn phương tám hướng lập tức phóng lên cao.



Ai lại dám tấn công tới tận cửa của núi Vô Kê bọn họ? Kẻ đó coi thường núi Vô Kê này không có ai phải không?



“Ai dám xâm phạm núi Vô Kê ta? Không muốn sống nữa có phải không?”



“Con mẹ nó, ai lại ăn gam hùm mật gấu…”



“…”



“Hừ!” Nhìn theo đám người hùng hùng hổ hổ bay lên khỏi ngọn núi, Phong Vân chỉ lạnh lùng ném lại một tiếng hừ lạnh.



Lập tức, không cần nhiều lời, đám quần hùng Huyễn Hải cũng khai hỏa toàn bộ khí thế. Trong phút chốc, gió tanh mưa máu nổi lên tứ phía. Cả núi Vô Kê rõ ràng chẳng có thứ gì màu đỏ bỗng như rơi vào màn mưa máu ngập trời. Nhóm kiêu hùng của luyện ngục là ai cơ chứ? Bọn họ đều là những kẻ từ các cuộc chém giết đẫm máu, từ địa ngục tu la tới đây. So về khí thế, so về sự dũng mãnh, nếu bọn họ là thứ hai thì chẳng ai dám nhận là thứ nhất. Dám thể hiện khí thế ở trước mặt bọn họ ư? Thật sự là múa rìu qua mắt thợ!



Sát khí đầy trời vừa tỏa ra, mọi người của núi Vô Kê đều đồng loạt biến sắc. Tuy bọn họ đều là những kẻ mạnh, mỗi người đều là cao thủ nhưng làm sao so được với đám người kiêu hùng của luyện ngục? Chưa bước qua cửa tu la thì vĩnh viễn không thể trở thành cao thủ đích thực được.



“Khà khà, một đám nhóc con miệng còn hôi sữa cũng dám lên tiếng…”



“Các huynh đệ, nhanh tay nhanh chân lên! Đừng để lão Đại mất mặt!”



“Để ai mất mặt cũng không được để lão Đại mất mặt!”



Cùng với âm thanh kiêu ngạo không coi ai ra gì của đám kiêu hùng luyện ngục, những quả đạn pháo linh lực sáng rợp trời như thể không có bất cứ thứ gì trói buộc mà liên tiếp lao ầm ầm về phía các đỉnh núi của núi Vô Kê.



Đỏ cam vàng xanh lam chàm tím. Chỉ thấy có vô số ánh sáng mang màu sắc rực rỡ bao phủ lấy cả một mảng núi non trên núi Vô Kê. Chớp ảnh bay múa khiến người ta không kịp nhìn.



“Ầm.”



“Ầm ầm…”



Ngay giữa không gian bao phủ bởi thứ ánh sáng rực rỡ đó, tấm lưới phòng hộ trứ danh hậu thế của núi Vô Kê đã bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ và nổ ầm trong không trung, làm lộ ra bên trong các hành cung, các phòng luyện công, các nơi đóng quân của núi Vô Kê.



Cũng làm chúng đệ tử vô cùng khiếp sợ.



Khói lửa từ các khẩu pháo bốc lên giữa tiếng cười khà khà của đám kiêu hùng luyện ngục nhắm thẳng vào đám đệ tử của núi Vô Kê giờ không còn được bảo vệ bởi lưới phòng hộ nữa.



“Đừng đánh chết bọn chúng, đánh cho bọn chúng sợ chết khiếp là được!” Giữa những tiếng cười khà khà, đám kiêu hùng của luyện ngục thật như hổ đói bổ nhào vào lũ thỏ. Cả bọn mang theo cây hồng y đại pháo mười phần uy lực hướng về phía đỉnh núi.



“Liều mạng với bọn chúng…” Đám đệ tử của núi Vô Kê đang vô cùng khiếp sợ bỗng chốc đỏ ửng cả mắt mà lao đến tấn công nhóm kiêu hùng. Dám coi thường núi Vô Kê bọn họ như thế, bọn họ quyết liều mạng với chúng.



Trong chốc lát, cùng với lưới phòng hộ đang không ngừng bị công phá, đám kiêu hùng của luyện ngục cùng các đệ tử của núi Vô Kê cũng đối chiến dữ dội với nhau. Lập tức, trên trời chỉ còn trông thấy khói lửa dày đặc và bụi đất cuốn tung.



Tiếng kêu gào la hét liên tục vang lên, biến núi Vô Kê trong nháy mắt đã bị nhuộm đẫm sát khí.



“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đối phương là ai?” Sư bá Thần Tiên ở cung Ung Hòa phía xa cũng đã bị kinh động. Các ngọn núi ở phía sâu nhất ngay chỗ cung Ung Hòa cũng đã bị công phá làm sắc mặt của sư bá Thần Tiên phải thay đổi hoàn toàn.



Việc này, có lẽ chỉ sợ ngay cả Hắc Ngục cũng không thể tấn công dữ dội được như vậy. Đây là có chuyện gì? Đối phương từ nơi nào đến đây? Trong thiên hạ này lại có ai có sức mạnh dữ dội như vậy?



“Chúng con không biết, không rõ lắm…” Đáp lại lời ông ta là vô số âm thanh vội vội vàng vàng.



Bọn họ đều không biết người vừa tới là ai, chỉ biết là kẻ đó rất mạnh, quá mạnh.



“Người tới là ai?” Sư bá Thần Tiên thấy vậy thì trầm mặt xuống, tiếng gầm giận dữ kinh sợ trời đất lập tức vang ra hướng tới đám người đang đứng sừng sững ở trên một đỉnh núi bên ngoài mà không hề nhúc nhích. Trong tiếng nói của ông ta không mang theo sự ra oai mà chỉ có lực công kích mạnh mẽ.



“Đòi nợ!” Phong Vân không trả lời mà là Hải Long quát lên một câu lạnh băng chống lại sư bá Thần Tiên. Băng lạnh và ánh sáng cùng giằng co với nhau, sức mạnh của hai bên khá cân bằng với nhau.



“Ầm…” Giữa không trung bỗng vang lên một tiếng giòn tan. Lực tấn công của sư bá Thần Tiên trong nháy mắt đã bị tiêu diệt sạch sẽ.



Đúng lúc màn tấn công này kết thúc, Phong Vân vốn vẫn ngắn nhìn núi Vô Kê từ đằng xa bỗng chậm rãi cúi đầu hướng về phía trước. Trong đôi mắt lạnh băng chợt lóe lên tia sáng, Phong Vân đột nhiên bước trên khoảng không đi về phía cung Ung Hòa.



Núi Vô Kê có rất nhiều ngọn núi nhỏ bao quanh, các ngọn núi này được sắp xếp đều ở hai bên và trùng trùng điệp điệp uốn lượn ngoằn ngoèo từ ngoài vào trong, trông như các vì sao bao quanh lấy mặt trăng, rồi cuối cùng là ngọn núi đế chủ nơi đặt cung Ung Hòa.



Lúc này, trong lúc Phong Vân đang từng bước từng bước từ bên ngoài đi vào bên trong núi Vô Kê, ở những nơi nàng bước qua, các ngọn núi ngoài cùng của núi Vô Kê bắt đầu nổ mạnh.



Phong Vân thong thả bước đi, bước chân của nàng vừa kiên định vừa có lực. Cứ trăm bước là Phong Vân lại bước qua một ngọn núi, mà trong vòng trăm bước khi nàng đi qua một đỉnh núi, cứ mỗi khi Phong Vân bước qua một dãy núi nào, nhóm kiêu hùng của luyện ngục phụ trách tấn công dãy núi đó lại tập trung hỏa lực hung hăng bắn một quả đạn pháo san bằng mọi thứ xinh tươi trên dãy núi đó. Cứ mỗi bước chân lại đánh dấu một cột mốc bị phá hủy trên núi Vô Kê. Từng bước một bước đi trong khoảng không, mái tóc đen nhánh của Phong Vân không ngừng tung bay giữa dòng khí hỗn độn, làm nổi bật dung nhan lạnh như băng mà phảng phất sự chết chóc của nàng.



Phong Vân dẫn đầu, Hải Long, Ba Ngân, Bạch Sa ba người đi theo phía sau.



Trong không khí toát ra hơi lạnh thấu xương.



Một mình một góc trời.



“Ầm ầm ầm.” Tiếng phá hủy không ngừng vang lên, núi Vô Kê không ngừng bị hủy diệt. Lực công phá mãnh liệt của linh lực giống như ánh sáng của các bông pháo hoa nở rộ hai bên trên con đường Phong Vân bước qua, khung cảnh lúc ấy quả thực trông như mọi thứ đang nghênh đón bậc vương giả của bọn chúng.



“Phong Vân?” Sư bá Thần Tiên cả người tràn đầy sự phẫn nộ đã bay vọt tới, nhưng ông ta không hề ngờ người đó lại là Phong Vân. Vẻ mặt ánh lên sự kinh ngạc, sư bá Thần Tiên dường như đã hiểu ra chuyện gì. Sự phẫn nộ lập tức bị kiềm chế bớt khi sư bá Thần Tiên trông thấy người tới gây sự chính là Phong Vân.



“Phong Vân, cô…” Sư bá Thần Tiên định nói với Phong Vân vẻ mặt lạnh băng một điều gì đó nhưng còn chưa nói xong thì ông lại không nói nữa. Ông ta nhìn Phong Vân và không biết tiếp theo nên nói cái gì.



“Thì ra là Phong Vân…”



“A, là cô ta…”



Ngay sát sau đó, chiến đội kim giáp đằng đằng sát khí lao đến khi nhìn thấy Phong Vân thì một đám cũng lập tức chấn kinh.



Thì ra người bao vây tấn công núi Vô Kê bọn họ chính là Phong Vân. Hách Liên Phong Vân này lại có nhiều cao thủ như vậy ư? Thực lực của cô ta thì ra lại…



Khiếp sợ qua đi, các cao thủ trong chiến đội kim giáp cũng lập tức lấy lại phản ứng. Bọn họ quay sang nhìn nhau mà không biết có nên ngăn cản hay là không nữa. Bọn họ sớm đã biết ý định của Diêm La, cũng biết Mộc Hoàng đã chịu nhiều thương tổn trong chuyện này. Phong Vân đánh tới cửa như vậy, nàng ấy vì ai, bọn họ đã không cần phải nói ra lời. Đó chính là đòi nợ, Hách Liên Phong Vân nàng là tới đòi nợ cho Mộc Hoàng.



Cả bọn lập tức cau mày nhưng không dám động tay.



Bọn họ xấu hổ với Mộc Hoàng.



“Muốn đánh thì tới đây, còn không thì cút hết cho ta!” Bạch Sa trông thấy đám người của sư bá Thần Tiên chỉ chặn đường mà không nói gì thì hét lên một câu.



Sư bá Thần Tiên chau mày lại nhưng không hề chuyển động.



Ba Ngân thấy vậy liền lạnh lùng ném lại một câu, “Chó ngoan không lắm lời!”



Lời này vừa nói ra, chúng trưởng lão của đội kim giáp đều đồng loạt trợn to mắt. Dám mắng bọn họ là chó ư? Bọn chúng lại dám táo tợn đứng ngay trên địa bàn của bọn họ mà mắng bọn họ thế ư? Con mẹ nó, từ lúc bọn họ ra đời cho tới nay cũng chưa có kẻ nào dám nói với bọn họ như vậy.



Trong lúc nhất thời, mọi người trong chiến đội kim giáp cơ hồ không thể nhịn được nữa.



Nhưng mà… Nhưng mà…



Không chờ bọn họ nổi cơn tức giận, hoặc là căn bản không hề sợ bọn họ tức giận, Phong Vân vẫn tiếp tục đi lên phía trước mà không hề dừng lại. Lúc này, như thể phía trước không hề có sư bá Thần Tiên và chiến đội gồm toàn cao thủ của núi Vô Kê đang đứng, bước chân của nàng vẫn không hề dừng lại, coi mọi người như không có, nàng vẫn tiếp tục đi tới.



Hải Long đi sát theo sau Phong Vân, khí thế trên người toàn bộ đã được khai hỏa. Cái lạnh thấu xương mạnh mẽ dữ dội này của bọn họ quả thực không ai có thể sáng bằng.



Trông thấy người tới gây sự lại là Phong Vân, sư bá Thần Tiên không nghĩ tới việc chống lại mà chỉ có thể lùi về phía sau. Chiến đội kim giáp theo sau lưng ông ta cũng chỉ có thể lùi lại. Một bước đi tới, một bước lùi về. Trong nháy mắt, giữa không trung đã hình thành một thế trận bức người.



Cùng với mỗi bước chân đi tới của Phong Vân, trên những dãy núi của núi Vô Kê ở hai bên nàng, lửa đạn và tiếng hô “Giết!” lại càng thêm mãnh liệt.



Các cột mốc của núi Vô Kê trên các dãy núi đã bị khói lửa phá tan thành tro bụi. Những thứ lưu truyền kế thừa lại từ ngàn năm vạn năm qua chỉ trong một khắc đã bị nhổ tận gốc. Đó chính là một sự sỉ nhục và khiêu khích đến tận cùng.



“Phong Vân, chuyện này không giống như cô nghĩ đâu, Phong Vân, chúng ta…” Sư bá Thần Tiên vừa vội vàng vừa xấu hổ nhìn về phía Phong Vân, vẻ mặt hiện rõ sự phức tạp.



Phong Vân lại căn bản không hề để ý đến mà vẫn như trước cất bước tiến lên.



Đích đến chính là cung Ung Hòa.



Sư bá Thần Tiên thấy vậy liền chau mày rồi phất phất tay về phía sau. Ông không thể giải thích với Phong Vân, cũng không thể giải thích cho nàng hiểu được, tốt nhất là đi tìm Diêm La vậy.



Lập tức có người bay cực nhanh về hướng cung Ung Hòa.



Mà lúc này, cảnh tượng giằng co giữa không trung đã bị một số người trong đám đệ tử trên các dãy núi của núi Vô Kê nhìn thấy.



Lập tức, một truyền mười, mười truyền trăm cái tin nữ nhân của Mộc Hoàng, người từng là Đại sư huynh của bọn họ, đã tới đây đòi nợ. Khí thế lửa giận hừng hực ngươi chết ta sống trong phút chốc liền xẹp hẳn xuống. Trong chuyện của Đại sư huynh, bọn họ chính là kẻ đồng lõa…



Chúng đệ tử của núi Vô Kê vốn đã hợp lực lại với nhau nhưng nhóm kiêu hùng của luyện ngục lại như tu la từ địa ngục tới nên lúc này đám đệ tử ấy đã suy sụp hẳn. Trong chốc lát, bọn họ đã hoàn toàn trở thành đám sơn dương đang đợi làm thịt. Khí thế chống trả bây giờ chỉ còn được một nửa.



Trong chớp mắt, tiếng lửa đạn mãnh liệt lại càng phát ra dữ dội. Cả một mảng núi non bị nổ tung, tro bụi bay lên, ngọn núi lập tức bị nứt toác ra.



“Là ai?” Dưới Hắc Thạch Phong, Diêm La chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt tràn đầy sự lãnh khốc. Ông ta đã biết ở bên ngoài đang bị tấn công, nhưng mà đó không phải là người của Hắc Ngục, khí tức kia không phải. Diêm La vốn tưởng Thần Tiên mà ra tay thì kẻ tới gây sự phải bị bắt rồi, vậy mà đến bây giờ những tiếng nổ không những không ngừng lại mà còn càng lúc càng ác liệt hơn ban nãy.



“Hồi bẩm sơn chủ, là Hách Liên… Phong Vân…” Người được sư bá Thần Tiên sai đi bẩm báo liền trả lời có chút do dự.



Diêm La sát khí đằng đằng vừa nghe người tìm tới cửa lại là Phong Vân thì trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc thực sự. Sau đó, dường như nghĩ tới chuyện gì đó, ông ta lại bình tĩnh trở lại.



Khẽ ngẩng đầu lên, Diêm La từ trong phòng dụng hình nhìn ra màn trời bên ngoài cửa sổ. Ông ta nên nghĩ tới mới phải. Lúc còn ở trên bờ biển Huyễn Hải, Phong Vân đã ngăn cản được đường rút lui của Đế Sát. Đám người kia ngay cả Đế Sát cũng dám trêu thì đương nhiên cũng chẳng coi ông ta ra gì. Đây là Phong Vân đến đòi nợ cho Mộc Hoàng đây mà!



“Ha ha, Phong Vân đến rồi! Lão lừa ngốc kia, để ta xem ngươi chạy trốn đằng nào, ha ha…” Đế Sát vốn từ khi rơi vào tay Diêm La đã không mở miệng nói nhiều bỗng cất tràng cười cuồng ngạo. Trên mặt hắn là vẻ cao hứng và kiêu ngạo không thể nói thành lời. Quả nhiên là Phong Vân mà hắn thích, quân tử báo thù lập tức làm luôn.



Hắn thích, hắn rất thích, tính cách này rất giống với hắn, ha ha…



“Vút!” Cùng với tiếng cười to cuồng dã của Đế Sát, một ngọn roi rồng lại hung tợn quất lên người hắn.



“Cười à, để ta xem ngươi có thể kiêu ngạo đến bao giờ.”



Khi người dùng hình nói ra những lời này, tiếng cười của Đế Sát lại càng thêm cuồng liệt.



Trên mặt hắn hiện lên sự khoái trá vô cùng, kèm theo đó là sự chế giễu dành cho tình trạng của núi Vô Kê lúc này.



“Sơn chủ, phải xử lý thế nào ạ?” Đệ tử đến báo tin hướng về phía Diêm La có ý hỏi.



Diêm La nhìn núi xanh mây mù ngoài cửa sổ mà không nói gì.



Đệ tử kia thấy vậy lại vội la lên, “Sơn chủ, Hách Liên Phong Vân đó rất mạnh. Lúc nãy cô ta chỉ đi lướt qua mà tất cả các cột mốc của núi Vô Kê đều bị cô ta phá hủy. Các động phủ trong núi, các cung cấm bên trong toàn bộ đều bị phá hủy rồi, có mấy ngọn núi nhỏ cũng đã bị san bằng. Nếu cứ tiếp tục thế này, núi Vô Kê của chúng ta…”



Đệ tử kia vô cùng lo lắng, nếu cứ để Hách Liên Phong Vân tiếp tục đi tới thì sẽ không còn núi Vô Kê nữa.



Diêm La vẫn trầm mặc, trên mặt chợt lóe lên một chút phức tạp.



“Có người chết không?” Trầm mặc hồi lâu Diêm La mới đột nhiên mở miệng hỏi.



Đệ tử kia sửng sốt một chút rồi mau chóng trả lời, “Con không biết. Nhưng mà nghe những người đó nói chỉ đánh cho tàn phế mà không giết.”



“Không giết sao…” Diêm La cúi đầu nhắc lại một tiếng, ngay sau đó, trên mặt ông ta lại hiện lên nụ cười khổ.



Oan có đầu, nợ có chủ. Hách Liên Phong Vân này không truy cứu các đệ tử không có lỗi, bởi vì bọn họ không thể ngăn cản được quyết định này. Kẻ mà nàng nhằm vào chính là ông ta. Tất cả các cột mốc của núi Vô Kê bị phá hủy, tất cả các động phủ của núi Vô Kê đã bị tiêu diệt, việc này so với giết ông ta quả thực còn làm ông ta khó chịu hơn nhiều.



Núi Vô Kê truyền từ đời này sang đời khác trong nhiều năm như vậy đã lưu lại không ít những chiến tích huy hoàng của tiền bối, vậy mà đến đời ông ta lại bị phá hủy. Tuy chúng chỉ là những vật chết nhưng ý nghĩa tượng trưng của chúng lại…



“Ha ha, lão lừa ngốc! Ta thực buồn thay cho ngươi. Mọi dấu ấn đều không còn, gương mặt già nua của ông còn biết để ở đâu nữa? Thôi thôi, thả ta về Hắc Ngục được rồi đó, ha ha…” Đế Sát nghe xong những lời đệ tử kia nói thì càng bật ra tiếng cười càn rỡ. Sự sung sướng này giống như hắn đang không phải chịu tra tấn mà là đang hưởng thụ một chuyện vô cùng tốt đẹp vậy.



Nghe Đế Sát châm chọc, Diêm La chậm rãi xoay người lại. Ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Đế Sát cuồng ngạo, Diêm La đột nhiên lạnh lùng nói, “Ta không còn mặt mũi nào cũng là bị hủy trong tay nữ nhân của đệ tử ta. Cô ta làm như vậy cũng không phải vì tới đây cứu ngươi. Cô ta sẽ chỉ vì đệ tử của ta, Mộc Hoàng của Nam Viên, mà thôi!”



Lời nói lạnh băng mang theo cái lạnh thấu xương gắt gao chĩa thẳng về phía Đế Sát.



Đế Sát vốn đang vạn phần khoái trá bỗng nuốt tiếng cười điên cuồng ở trong cổ họng, hai mắt hắn nhìn chằm chằm về phía Diêm La. Ngay sau đó, trên mặt hắn đột nhiên toát lên một tia tàn bạo.



Phong Vân tới tính sổ với núi Vô Kê không phải vì hắn? Mà là vì cái kẻ tên là Mộc Hoàng, vì Mộc Hoàng kia ư? Không phải là nàng tới cứu hắn, không phải…



Hai bàn tay bị trói sau lưng của Đế Sát nắm chặt lại thành nắm đấm. Trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, Đế Sát trầm mặc trong nháy mắt rồi lại ngẩng cao đầu, “Chưa chắc đã vậy!”



“Chưa chắc?” Diêm La nghe xong lại nở nụ cười lạnh hiếm thấy.



“Hách Liên Phong Vân chỉ yêu đệ tử Mộc Hoàng của ta, cho dù ngươi đối xử tốt với cô ta thì cô ta cũng sẽ không yêu ngươi, cô ta chỉ biết có Mộc Hoàng mà thôi.”



Dứt lời, Diêm La lại phóng ánh mắt lạnh băng và đầy vẻ chế giễu về phía Đế Sát.



Hách Liên Phong Vân chỉ yêu Mộc Hoàng, về điểm này ông ta có thể chắc chắn. Đệ tử của ông ta tuyệt đối không nhìn nhầm người. Đế Sát này muốn tranh giành với Mộc Hoàng ư? Hắn ta làm gì có cửa?



Đế Sát nghe xong lời nói chắc như chém đinh chặt sắt của Diêm La thì sự tàn bạo trên mặt lại chợt lóe lên tia sát khí.



Chỉ yêu một người sao…



Vậy nếu người đó không tồn tại, nàng sẽ không thể yêu được nữa…



Diêm La thấy sát khí trên mặt Đế Sát thì mặt mày liền trầm xuống, “Ngươi cho rằng còn có thể thoát khỏi đây sao?”



Hắn ta muốn động vào Mộc Hoàng ư? Làm gì có cửa?



Đế Sát nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Diêm La mà không nói gì, vậy nhưng luồng khí tức lạnh lẽo âm trầm cứ từ từ quanh quẩn bên người hắn. Đó là một loại khí tức điên cuồng.



Diêm La thấy vậy liền nhướng mày, ông ta nhìn về phía người dùng hình và định nói gì đó.



Tên đệ tử vẫn đứng chờ một bên mà chưa nhận được câu trả lời thuyết phục nào giờ không chờ được nữa lại mở miệng lo lắng hỏi, “Sơn chủ, người nhanh lên ạ, nếu còn tiếp tục không làm gì thì sẽ chậm đó!”



Đệ tử này còn chưa nói xong thì Diêm La đã đột nhiên khẽ quay đầu nhìn về phía đỉnh núi Hắc Thạch Phong.



“Đã tới đây rồi!”



Không cần phải làm gì nữa, Hách Liên Phong Vân đã tới đây rồi.



Trong khoảng không phía trên đỉnh núi, đội quân của hai bên đã bắt đầu dừng lại và đứng đối diện với nhau. Một bên là hơn trăm người, bên kia lại chỉ có bốn người, nhưng khí thế của bên này…



Mà ở phía sau bọn họ, tất cả các ngọn núi nhỏ, các động phủ, các cột mốc kiến trúc của núi Vô Kê, tất cả đều chìm trong bụi đất.



Sương khói lượn lờ, một vùng hỗn độn…



Lạnh lùng đứng trên khoảng không gian phía trên cung Ung Hòa, Phong Vân đưa mắt nhìn cung Ung Hòa ở phía dưới, trong mắt ánh lên sự lạnh băng nghiêm nghị.



“Diêm La, ông ra đây cho ta!”



Phong Vân vốn không lên tiếng từ đầu tới giờ bỗng cất giọng hét to vang vọng không gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK