Giọng nói vang vọng trong không trung nhưng Mộc Hoàng không hề quay đầu lại.
“Ta làm loạn ư?” Mộc Hoàng quay lưng về phía bọn họ, giọng nói cứng như thép mà lạnh lẽo không một chút dao động nào.
“Ta đưa người con gái ta yêu thương nhất tới đây không phải để mấy người không được sự đồng ý của ta mà giam nàng dưới Hắc Thạch Phong, không phải để mấy người sử dụng hình pháp với nàng.”
Từ “hình pháp” cuối cùng cơ hồ là rống lên nổ vang trong không trung. Dãy núi xa xa không ngừng vang vọng lại lời nói của Mộc Hoàng.
Ném lại một câu đó xong, Mộc Hoàng liền cầm trường kiếm đi thẳng về phía Hắc Thạch Phong.
“Ngươi dám sao!” Sư phụ Diêm La thấy thế thì hai hàng lông mày dựng ngược lên, một chưởng lực từ hư không đột nhiên xuất hiện lao thẳng tới trước ngực của Mộc Hoàng.
Linh lực đỏ au mạnh mẽ hung hăng lao đến.
Mộc Hoàng xoay người lại, hắn giơ Lôi chi thần phạt trong tay lên, trên trời lập tức xuất hiện vô số luồng điện, những luồng điện này bắt đầu hội tụ lại và hỗn loạn trên đầu hắn.
“Sư huynh, huynh đừng động thủ với sư phụ…”
“Mộc sư huynh, huynh không được động thủ với sư phụ, làm vậy là đại bất kính đó…”
“Sư huynh, huynh cứ bình tĩnh đã, bình tĩnh một chút…”
Các sư huynh đệ vẫn theo sát Mộc Hoàng từ khi xuất hiện ở núi Vô Kê khi thấy vậy liền xông lên ôm lấy Mộc Hoàng. Một đám lại lo lắng nôn nóng hướng về phía Mộc Hoàng mà kêu gọi. Thế nào cũng không thể ra tay với cung chủ được, đó là đại bất kính, đại bất kính đấy!