Nhưng, tất cả chỉ mới là bắt đầu, không phải sao?
Ngay sau đó, Thế lực cường đại nơi vực sâu hắc ám giống như bị chọc giận, trở nên mãnh liệt hơn. Tà khí hắc ám đang không ngừng cuồn cuồn, xoay chuyển, phân tán và phản công.
Trong lúc nhất thời, quang cầu nơi ba người Phong Vân đang trú ẩn giống như một một con thuyền nhỏ đang lênh đênh trên biển lớn, bỗng nhiên gặp phải bão táp.Đúng là gặp thảm cảnh rồi! Quang cầu càng lúc càng bị thế lực hắc ám vây xiết, va chạm. Cảm giác như tùy thời tùy chỗ, sẽ bị phá hủy.
Á Phi nhắm chặt mắt lại, sắc mặt tái nhợt, khoanh chân ngồi xuống. Linh lực bảo vệ của quang cầu này đã được hắn huy động đến cực hạn rồi, hắn phải cố gắng, cố gắng hết sức để chống trọi lại những đợt tấn công như mưa rền gió dữ này.
Phong Vân và Mộc Hoàng đứng ở phía trước không quay đầu lại. Bởi vì bọn họ tin tưởng Á Phi, tin tưởng rằng Á Phi có thể giúp bọn họ bảo hộ phía sau.
“Lại tới nữa rồi, chú ý.”Linh lực lục sắc của Phong Vân lóe lên, nàng bình tĩnh mở miệng.Mộc Hoàng không trả lời lại, chỉ nhìn chằm chằm vào phía trước mặt.
“Ầm ầm.”Chỉ một khoảng khắc nhỏ sau đó, đáy vực sâu chẳng khác gì một con thú lớn bị đánh thức tỉnh lại, phát ra những tiếng ầm ầm kinh thiên động địa.