Gió đêm vù vù thổi qua, trong cung điện lúc này là một mảng tĩnh lặng. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu hoa mỹ nhuộm đẫm tứ phương làm khung cảnh yên tĩnh trái lại lại có vẻ quỷ dị.
Phong ba bão táp nổi lên mãnh liệt ngay giữa đêm đen.
Trước mặt đám chúng thần sắc mặt cứng đờ, Mộc Hoàng và Phong Vân nắm tay nhau thoải mái quay về tẩm cung. Hai người vui vẻ nắm chặt tay nhau như thể sấm sét vừa rồi không phải do bọn họ giáng xuống.
“Mộc Mộc, chàng không sợ người ta mượn chuyện này để gây bất lợi cho chàng sao?” Ngồi trên giường ở bên trong tẩm cung, Phong Vân vừa nhìn Mộc Hoàng vừa chậm rãi mở miệng. Nhớ lại lần đầu tiên khi nàng gặp Mộc Hoàng, Mộc Hoàng đúng là có đối thủ và kẻ thù, bọn họ chắc chắn sẽ mượn việc làm động trời này của Mộc Hoàng để đâm lén sau lưng.
Mộc Hoàng nghe nói thế liền hừ lạnh một tiếng, “Hiện tại ở Nam Viên này làm gì có ai dám trêu chọc bản quân!” Những đối thủ và kẻ thù của hắn đều xuất hiện khi thần công của hắn còn chưa hoàn thiện. Giờ thần công đã đạt thành, đối thủ đã không còn là đối thủ, kẻ thù giờ cũng không còn tư cách là kẻ thù của hắn nữa, bọn chúng đã sớm bị hắn tiêu diệt không còn một mảnh rồi, hiện tại ở Nam Viên này, Mộc Hoàng hắn nói một thì không thể thành hai.
Phong Vân nghe thế liền mỉm cười, “Tự cao tự đại!”
“Ta có năng lực để tự cao tự đại mà!” Mộc Hoàng trừng mắt lườm Phong Vân một cái.