Mục lục
Hắc Đạo Nữ Vương Quá Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ đám người trong lao ngục đang cười khà khà chế nhạo nhìn thấy Phong Vân lao đầu vào một chỗ kín đáo trong nhà lao rồi từ nhà lao của bọn chúng chạy tới một sơn động ở sâu trong luyện ngục mà từ bên ngoài cơ hồ không thể nhìn ra được. Không ít tên bắt đầu kinh ngạc, nữ nhân này vì sao lại quen thuộc với nơi đây của bọn chúng thể nhỉ?



Một sơn động trống rỗng treo lơ lửng trên vách núi ở tận cùng của nhà lao, phía trước không một bóng người, không một vật thể, trống rỗng không có bất cứ thứ gì.



Nơi đó giống như được phân biệt rõ ràng so với bên nhà lao chi chít tội phạm bên này, một bên là binh lính, một bên là vua chúa.



“Phong Vân, nơi này không ổn đâu!” Sư tử Hoàng Kim vừa nghe các loại âm thanh vang lên từ đằng sau vừa lập tức hét lớn với Phong Vân.



“Muốn chạy cũng không dễ như vậy đâu!”



Trong lúc nó còn đang rống lên thì Mặc Xà ở phía sau đã đuổi đến nơi. Tên này gào lên hung ác, vài luồng linh lực sấm sét hỗn loạn lao thẳng về phía Phong Vân.



Cùng lúc đó, Phong Vân quát khẽ một tiếng, “Không sai đâu!” Nàng không thèm để ý tới tiếng gào thét và đòn tấn công phía sau mà huy động hết mọi sức mạnh cuối cùng để vọt vào sơn động trống rỗng kia.



Bóng tối vô tận lập tức bao phủ lấy Phong Vân vừa mới vọt vào.



Phong Vân chỉ cảm thấy cả người cứ như đang chìm xuống, dưới chân có cảm giác trống rỗng và như đang rơi tự do.



Tiểu Thực lập tức xòe các dây leo ra bao lấy Phong Vân và sư tử Hoàng Kim, cả ba lần thứ hai cùng nhau rơi xuống.



Còn đòn tấn công của Mặc Xà thì vừa đến cửa động đã bị ngăn cản lại và biến mất lặng im không tiếng động, ngay cả một chút gợn sóng cũng không có.



“Vô dụng! Một nữ nhân mà cũng không xử lý được…”



“Khó khăn lắm mới có một nữ nhân đến đây cho chúng ta chơi đùa, thế là mất toi rồi…”



“Phế vật…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK