Á Phi vừa thấy tên kia đang lao về phía mình thì cả người chợt né sang một bên.
Phong Vân đứng sát ngay sau hắn vẫn còn đang khiếp sợ nên không kịp tránh, vừa vặn bị tên béo kia bổ nhào lên người. Phong Vân theo bản năng giơ tay ra đỡ, không ngờ vừa giơ tay ra thì người kia rơi cái rầm xuống, nàng lập tức cảm thấy như ôm một quả tạ có sức nặng ngàn cân. Phong Vân nhất thời không chú ý vừa ôm lấy người kia vừa lảo đảo ngã ra đằng sau.
Quá nặng, nàng bị áp đảo.
Hỏa Phượng theo sát phía sau Phong Vân lập tức cười to. Hắn vội vàng đưa tay ra đỡ nàng, “Cô đừng xem thường cây thiết chùy trên người đám người Ải nhân tộc* này, nó phải nặng ít nhất là ngàn cân đó.”
(*Ải nhân tộc: Tộc người lùn.)
Ải nhân tộc, cũng giống Tinh linh tộc, đều thuộc loại Di tộc thượng cổ*, và cũng là một chủng tộc đã biến mất khỏi đại lục.
(*Di tộc thượng cổ: Gia tộc có từ lâu đời và gần như đã biến mất.)
Ánh tà dương chậm chạp rút về sau đường chân trời, sắc màu hoa mỹ còn sót lại khiến người ta phải kinh động. Đế cung Nam Viên lúc này cũng thong thả ẩn mình vào trong đêm tối, cảnh tượng thật giống như con mãnh thú khổng lồ bắt đầu chìm vào giấc ngủ say.
Bên trong Đế cung, Tể tướng Ma Ha Cách nhìn thấy Mộc Hoàng sắc mặt đen lại, sát khí đầy người thì vội vàng khuyên giải, “Tiểu chủ Hách Liên Phong Vân của Di tộc thượng cổ kia cũng đã nói những lời không phải là không hợp với ý của Đế cung ta. Xem ra sau trận tỷ thí ngày mai hắn có lẽ sẽ lưu lại, ngày mai tất cả chúng ta cố gắng hơn một chút là được. Về việc hắn nói chỉ tặng đồ vật cho người hắn thương thì chuyện này có vẻ hơi khó. Có điều đây là địa bàn của Nam Viên chúng ta, phải thu phục hắn thì chuyện này cũng không hẳn là không thể thực hiện, khối sắt đó chúng ta nhất định có được rồi. Đế quân à, ngài không cần tức giận. Về chuyện đối đãi với các cao thủ thì Đế quân ngài khôn khéo hơn thần, biết không thể miễn cưỡng thì tuyệt đối không miễn cưỡng, nhưng hôm nay vì sao ngài lại không biết kiềm chế như vậy?”