Linh lực kia còn mạnh hơn linh lực tà ác lúc nãy của tên Á Phi tà ác kia.
“Cái gì vậy?” Phong Vân ở phía sau hai người Mộc Hoàng và Á Phi thấy vậy liền tiến lên đến bên cạnh Mộc Hoàng.
Vừa rồi không phải chúng đã bị khống chế rồi sao,sao bây giờ lại……
“Đi trước rồi nói.” Mộc Hoàng cầm lấy tay Phong Vân , một kiếm chém tới đám linh lực màu đen kia, đồng thời xoay người mang theo Phong Vân lao ra khỏi nơi này.Nhưng mà, bỗng nhiên Á Phi lại đưa tay kéo lấy tay kia của Phong Vân.
Mộc Hoàng và Phong Vân lập tức dừng lại.
Có chuyện gì vậy ?
Linh lực màu đen kia đang gào thét lao đến, quẩn quanh ba người.
“Ngươi điên rồi sao, buông tay ra……”
“Ta không điên……”
“Ngươi làm gì vậy……”
Khói đen lượn lờ, loáng thoáng bên trong nghe được âm thanh phẫn nộ.
Ngay sau đó, không gian bỗng trở nên yên tĩnh, người người rào rạt lao tới, khói đen cũng vội vàng biến mất.Trong thời gian ngắn, mọi thứ tan đi như mây khói, khói đen dần tản ra, cảnh vật lại lộ ra rõ ràng.
Tất cả những chuyện vừa rồi tan đi như nước, Mộc Hoàng, Phong Vân, Á Phi đều biến mất.
Bọn họ vừa rồi còn thấy ở đây, cảnh vật hoàn toàn khô héo, một lỗ đen sâu không thấy đáy xuất hiện trên mặt đất.
“Ngươi đâu, người đâu?” Người đến đầu tiên là Hoàng Kim sư tử, nhìn xung quannh trống rỗng nôn nóng nói.
Nó không cảm thấy có gì nguy hiểm, vậy sao người lại không thấy đâu……
Ngay cả nó bây giờ cũng không có chút cảm giác nào. Nó và Phong Vân đã có khế ước, Phong Vân dù ở bất cứ đâu nó đều có thể cảm nhận được cơ mà?
Mà bộ tộc tinh linh nhanh chóng đến đây, cũng gắt gao nhíu mày.
Chuyện này là sao? Nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Vừa mới khi nãy, họ còn cảm nhận được linh lực hắc ám dao động cùng linh lực của Mộc Hoàng Phong Vân dao động, còn có cả Á Phi, hiện tại……
Bóng đêm tĩnh mịch, ánh trăng tỏa ánh sáng như ngọc.Cả đám người và thú đều trở nên trầm lặng.Xung quanh chỉ thấy một màu đen vô cùng hắc ám.
Phong Vân sau khi cảm nhận được sự dao động mạnh mẽ của không gian, hiện tại đã trấn tĩnh trở lại, chậm rãi tỉnh lại.
Lúc nàng mê man đi qua, linh lực màu đen này…..
Phong Vân nhíu chặt mày, sau khi mở mắt ra, theo thói quen nàng đưa tay sang một bên người sờ tay Mộc Hoàng.
Không có, không có tay Mộc Hoàng.
Bọn họ vừa rồi không phải còn nắm chặt tay nhau sao?
Phong Vân sắc mặt vừa trầm xuống vừa trợn mắt nhìn xung quanh.
Nàng liếc mắt nhìn quanh nơi này, không nhìn thì thôi, vừa nhìn Phong Vân đã bị dọa cho hoảng hồn, cả người nhảy dựng lên, sắc mặt đại biến.
Đập vào mắt nàng, trên vách tường thủy tinh màu lam nhạt ………..