Phong Vân nghe nói thế liền nhếch miệng nói một câu:
“Bất tại trầm mặc trung bạo phát,
Tựu tại trầm mặc trung tử vong,
Thử tiêu bỉ trường,
Tưởng tử ngận giản đan.”*
(*Đoạn thơ này có nghĩa là: Bùng nổ trong im lặng, tử vong trong im lặng, muốn làm biến mất thì cực kỳ đơn giản.”)
“Hay!” Phong Vân vừa dứt lời thì Ngàn Dạ Cách ngồi trên đài cao đột nhiên nhẹ nhàng vỗ tay một tiếng, sau đó hắn quay đầu mỉm cười nhìn Phượng Vũ Náo.
Những người khác không rõ nhưng đế quân của bọn họ sao lại không hiểu ý tứ của bức tranh này là gì, đó chính là tình huống hiện giờ của Thiên Khung.
“Phượng Vũ huynh, nên chú ý lắng nghe một chút.” Ngàn Dạ Cách nói với Phượng Vũ Náo.
Trong mắt Phượng Vũ Náo hiện lên tia xấu hổ. Hắn không phản bác mà chỉ chậm rãi gật gật đầu. Cứ tiếp tục thế này, hắn mà không bùng nổ thì thực sự chỉ còn đường chết. Điểm này hắn đã cảm nhận được rõ ràng, cho nên hiện tại hắn mới đích thân đi tới Nam Viên.