Nhưng bọn họ đã không nói ra , ngược lại sau khi Phong Vân vượt qua được thất tầng ảo ảnh tháp đó thì bắt Phong Vân phải bồi hoàn thiệt hại.Bọn họ tưởng như thế có thể ngăn chặn mũi nhọn của Phong Vân , làm cho Phong Vân có thể trầm ổn hơn, cứ thế vô thanh vô thức mà tu luyện cho tốt, tranh thủ thời gian không có thế lực nào ràng buộc , để đạt tới cấp bậc cao hơn.
Mà hiển nhiên tại khởi điểm đó, năng lực của Phong Vân không được tốt cho lắm.
Nhưng lúc này đây, trước mặt nhiều đệ tử như vậy , Phong Vân lại phô trương ra hết tất thảy,như vậy che dấu cũng chẳng còn tác dụng gì.Hiện tại bọn họ có muốn che giấu thiên phú cùng năng lực của Phong Vân,thì cũng đành bất lực rồi .
Bây giờ , tầm mắt của các quốc gia lân cận đều tập trung tất cả vào Phong Vân .
Bọn họ cơ hồ đều nghĩ rằng, chỉ cần Phong Vân đến.Các thế lực lớn đều muốn một là mượn sức, hai chính là hủy diệt.Không chiếm được liền hủy diệt, cường nhân mà không thể kiểm soát được , cũng như không biết sẽ rơi vào tay ai thì tiêu diệt là tốt nhất.
“Thông tri cho Lâm Quỳnh, làm cho hắn hảo hảo an trí Phong Vân một chút , đứa nhỏ có tiềm lực như vậy , ta không muốn sẽ bị hủy đi như vậy.” Mạc Nhan nhìn lên bầu trời, âm thầm nói.
“Hảo .”
Gió đêm lạnh lẽo, ngọn cây sàn sạt rung động.
Mà lúc này tại ngoại thành kinh đô ,Phong Vân hiển nhiên còn chưa biết mọi thứ đang biến hóa một cách nhanh chóng.
Ánh sáng mặt trời tỏa ra, lung linh cả một vùng.
“Rốt cục đến thành Phi Điểu.” Cọ xát hơn nửa tháng,từ khu rừng rậm lớn nhất cuối cùng Phong Vân đã đến được kinh thành – Phi Điểu thành.
Từ nơi này, mới bắt đầu tiến vào Lai Nhân phồn hoa.
“Hôm nay rốt cục cũng được một giấc ngủ ngon rồi .”
“Tâm rốt cục cũng được bình tĩnh trở lại .”
“Đúng vậy, chúng ta cũng là……”